Cổ họng của Lâm Minh Kiều lập tức nghẹn lại, đồ bệnh thần kinh này, tôm càng xanh không phải là thứ mà cô thích ăn nhất sau, nhưng hiện giờ làm sao mà có thể ăn thử đó được?
Khương Tuyết Nhu giật giật mí mắt nói: “Cảm ơn, nếu như tôi muốn thì có thể tự mua, hơn nữa Minh Kiều cũng không thể ăn được thứ này, anh mua tới đây đơn giản là để thu hút cậu ấy”
“Trước kia em thích ăn.”
Hoắc Anh Tuấn bị cô từ chối, hàng lông mi dài giống như mất mác thứ gì đó rũ xuống, khuôn mặt giống như được chứa tỉ mỉ tạo ra thế này, sự cô đơn này đều có thể khiến cho tất cả những người phụ nữ nhìn vào thì cũng đều không thể đánh lòng.
Thậm chí Khương Tuyết Nhu còn có chút hoảng hốt, giống như là cô mới vừa làm tổn thương anh vậy, nhưng chỉ chốc lát sau đó, cô lại không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Đã từng thôi, trước kia tôi vẫn còn yêu anh nhưng hiện giờ cũng không còn thương anh nữa”
“Khụ”
Lâm Minh Kiều đều không nhịn được mà hít một hơi, những lời này thật sự rất ác độc, nhất là nhìn thấy dáng vẻ tôn quý cùng với khuôn mặt đẹp trai trắng bệch đau thương kia của Hoắc Anh Tuấn kia, khiến cho bọn tôi cũng muốn vỗ tay.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn không có tức giận. Cô nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn nắm chặt trong tay túi to kia, cả gân xanh ở tay và lưng đều nổi lên. Nhưng mà anh cũng không có tức giận, mà chỉ để đồ đặt lên bàn trà.
Dáng vẻ nhỏ bé nhẫn nhịn, suýt chút nữa đã khiến cho mắt của người quần chúng như Lâm Minh Kiều muốn mù.
Hoắc Anh Tuấn mở ra một con tôm càng. Mang bao tay vào, lột từng bước.
Mùi hương bên trong đầu tôm xông vào mũi khiến cho dạ dày của Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhộn nhạo cả lên.
“Hoắc Anh Tuấn, nếu anh muốn ăn thì có thể đi ra ngoài ăn được không? Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói.
“Anh lột cho em, lột trước cái đã”
Hoắc Anh Tuấn cũng không thèm ngẩng đầu nói: “Em không ăn cũng không sao, dù sao thì anh cũng lột sẵn rồi”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Đúng lúc này, ở ngoài cửa lại có thêm một người nữa tới thăm bệnh, là Sở Văn Khiêm, trên tay ôm một bó hoa hồng màu hồng nhạt cùng với một chút đồ bổ cười hết sức ân cần nói: “Ai chà, Tuyết Nhu, chúng ta lại gặp nhau rồi”
“Sở Văn Khiêm, anh tới đây làm gì?” Vẻ mặt Khương Tuyết Nhu đen lại.
Nguyên một đám chướng mắt tại sao lại chạy tới nơi này: “Minh Kiều, cô biết cô ta sao?”
“Biết cái đầu anh đấy.” Lâm Minh Kiều trợn mắt nói.
Sở Văn Khiêm lại giống như là không nghe thấy, cười nói: “Tôi tới thăm cô Lâm, hiện giờ cô Lâm là con gái nuôi của nghị viện Tống, chú của tôi và bộ trưởng Tổng cũng có qua lại với nhau, cho nên để tôi qua đây thăm một chút.”
Chú của anh ta nói ở đây là Sở Minh Khôi.
Khương Tuyết Nhu lập tức có thể đoán ra được, chắc hẳn là nhà họ Sở muốn nhân cơ hộ này để bắt kịp với Tổng Nguyên, Lâm Minh Kiều là một cái cửa mới để đột phá. Cô hoàn toàn không biết nói gì nữa, người ở nhà họ Sở toàn là những người không biết xấu hổ.
Tiếp theo Sở Văn Khiêm lại mang theo vẻ mặt của một quý ông nói: “Không ngờ rằng so với ảnh chụp thì ở ngoài cô Lâm đẹp hơn rất nhiều, cho dù ngã bệnh, nhưng vẫn khiên cho con tim người ta đập thình thịch.”