Chúng công tử trợn mắt hốc mồm nhìn Hoắc Anh Tuấn, người nào không biết Hoắc đại thiếu gia là nổi danh không gần nữ sắc.
"Đại... thiếu gia, anh làm sao lại tới?"
"Là ai bắt cô ấy uống rượu" Hoắc Anh Tuấn ánh mắt âm u sầu lạnh quét qua mỗi gương mặt trên du thuyền dặm.
Trong lòng mọi người phát rét, chỉ có thể nhờ giúp đỡ nhìn về phía Tống Dung Đức, "Tống công tử, mới vừa rồi là cậu ám chỉ chúng tôi làm thế"
"Không có sao" Tổng Dung Đức nâng tay trái lên đè ép cánh tay đang chỉ về anh ta đi xuống, đi tới bên người Hoắc Anh Tuấn, hạ thấp giọng cười nói: "Lão Hoắc, tôi là giúp cậu hả giận nha, ai bảo cô ta lừa dối cậu, đùa bỡn cậu, bây giờ còn dám chạy tới Kinh Đô, không dạy dỗ cô ta một chút, mặt mũi còn để đâu"
Vừa dứt lời, Hoắc Anh Tuấn một đấm đánh lên trên mặt anh ta, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh đến môi bị chảy máu.
" Hoắc Anh Tuấn..." Tống Dung Đức thật là muốn giận điên lên.
Bọn công tử vội vàng chạy khỏi du thuyền ra bên ngoài, hai vị đại lão ở Kinh Đô đánh nhau, liều mạng làm loạn như vậy, ai dám tham dự.
"Ai dám đi" Hoắc Anh Tuấn nheo mắt, mấy tên hộ vệ ngăn ở cửa vào.
"Đại thiếu gia, chúng tôi làm sao dám chọc anh" Kha công tử cố nén sợ mặt đầy lấy lòng hỏi.
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh như băng từng cái một quét qua những khuôn mặt bên trong du thuyền, đều là đám phong lưu quần là áo lụa công tử thiếu gia trong Kinh Đô một vòng, bình thường thích nhất chính là chơi đàn bà.
Nghĩ đến trước khi anh tới, những người hạ lưu này dùng ánh mắt để tiện nhìn trên người Khương Tuyết Nhu, thậm chí có thể chạm qua cô, anh liền hận không thể đem con người bọn họ đi chôn.
"Lão Hoắc, bọn họ là tôi gọi đến, cậu có chuyện thì nói với tôi." Tống Dung Đức tiến lên bảo vệ bọn họ.
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng thấu xương con mắt quét qua anh ta, bên trong du thuyền an tĩnh ngay cả một cây kim rơi xuống đất đều cơ hồ có thể nghe được.
"Chuyện tối nay... Nếu như ai dám truyền đi một chữ, một tấm hình, còn có video." Hoắc Anh Tuấn nhìn đám người này, một dòng khí ngang tàng lạnh đến thấu xương như từ trên cao đè ép xuống: "Tôi sẽ để cho cả gia tộc các ngươi biến mất khỏi đất nước này".
Mọi người kinh hãi, là người ngu cũng biết người phụ nữ này có quan hệ với Hoắc đại thiếu gia.
Nhất là người mới vừa rồi chiêm tiện nghi trên người Khương Tuyết Nhu, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Còn nữa, mới vừa rồi người chạm qua người cô ấy, để một cái tay lại đi, du thuyền bên trong chắc có máy quan sát" Hoắc Anh Tuấn ôm lấy Khương Tuyết Nhu xoay người rời đi.
Tống Dung Đức tức giận mặt đỏ cổ to, vội vàng đuổi theo nói: "Lão Hoắc, cậu quả không cho tôi mặt mũi, tôi thật không rõ người, trong lòng cô ta căn bản là không có cậu, vẫn còn ở lui tới thân thiết với người đàn ông khác, loại đàn bà này phải nên được giáo huấn, huống chi có tôi ở đó, tôi cũng sẽ không để cho người khác làm gì đến cô ta, chỉ là làm nhục cô ta"
"Dạy dỗ cô ta thì cũng để cho tôi dạy dỗ" Hoắc Anh Tuấn mặt không đổi sắc: "Càng không tới phiên cậu tới làm nhục"
Rời khỏi du thuyền, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp leo lên phi cơ trực thăng.
Lúc phi cơ cất cánh, âm thanh ông ông không ngừng khiến Khương Tuyết Nhu choáng váng hoa mắt chóng mặt, dạ dày một trận cuồn cuộn, trực tiếp ói hết lên ngực Hoắc Anh Tuấn.
Một mùi khó ngửi cay nồng xông vào mũi, gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn từ khó coi thành xanh mét sắc, anh tức giận trực tiếp ném Khương Tuyết Nhu tới ghế ngồi, nhanh chóng cởi áo khoác chán ghét ném lên trên đất.
"Ưm... Thật khó chịu" Khương Tuyết Nhu rì rầm lẩm bẩm ở trên ghế trở mình, trang phục cô gái thỏ thật là có thể khiến cho người khác chảy máu mũi.
Nhìn bộ dáng kia của cô, Hoắc Anh Tuấn vốn đang nổi giận trong bụng, nhưng một giây kế tiếp ngọn lửa ấy lại thay đổi, anh vội vàng cởi sạch sẻ áo lông bên trong bao thân thể cô lại, sợ nhìn tiếp nữa sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Mười phút sau, phi cơ đáp xuống khu trụ sở riêng ở lầu thượng.
Hoắc Anh Tuấn cô nàng vào phòng, trực tiếp đem cô ném lên trên cái giường lớn.
Khương Tuyết Nhu khó chịu ở trên giường co lại thành một nhúm, áo sơ mi lập tức từ trên người cô rớt xuống, lúc đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra, Hoắc Anh Tuấn quả thực không nhìn nổi, muốn cầm chắn bao lấy cô, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên bắt lấy tay anh, rì rầm lẩm bẩm: "Dạ dày tôi không thoải mái, anh giúp tôi xoa xoa"
- ----------------------