Cửa "Ầm" một cái bị đẩy ra.
Bà nội Hoắc tức giận đi tới, nổi giận: "Thì ra con trốn ở chỗ này, bà có ý tốt chuẩn bị cho con một bữa tiệc, để cho con có thể chọn lựa vợ, con thì ngược lại, lại âm thầm trốn, con còn có muốn tìm vợ hay không"
"Không nghĩ" Hoắc Anh Tuấn trả lời rất hờ hững.
Bà ngoại Hoắc thiếu chút nữa bị tức chết: "Con không nghĩ cho bà cũng được đi, ai bảo con là con trai trưởng, là cháu ruột của nhà họ Hoắc, phải thành thân cho bà, Nhạc Hạ Thu đã chết, con còn phải phí thời gian tới khi nào nữa đây"
Hoắc Anh Tuấn ngón tay thon dài đang lật xem văn kiện hơi ngừng lại.
Bà ngoại Hoắc xé văn kiện ném ra một bên: "Muốn công việc lúc nào cũng có thể, nhưng tuyệt đối không phải là ngày hôm nay, con tối nay mau chóng xuống dưới chọn một cô gái cho bà, nếu không bà liền đập đầu một cái tự tử ở trước mặt con."
"Bà ngoại." Hoắc Anh Tuấn xoa xoa hàng lông mày, đây chính là nguyên nhân anh không muốn trở về, làm một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, mỗi ngày đều là bị buộc coi mắt.
Trước cố ý ở thành phố Thành Đông tìm một phương Tuyết Nhu để ứng phó, không nghĩ tới...
Nghĩ đến người phụ nữ kia, đáy mắt anh thoáng qua sâu nặng.
Dù sao anh sớm muộn gì cũng phải kết hôn, kết hôn sớm hay kết hôn muộn tựa hồ cũng không có gì khác nhau. Có lẽ còn không bằng nghe theo lời bà nội sắp xếp, trong lòng bà cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
"Được."
Anh đứng dậy cùng bà nội đi ra ngoài.
Bà ngoại mừng rỡ, mang anh ra đứng ở lầu hai quan sát gương mặt các cô gái một chút, thật là giống như cổ đại hoàng đế chọn phi vậy: "Con nhìn kĩ một chút con nhìn trúng vị thiên kim nào phía dưới kia."
Hoắc Anh Tuấn nhìn liếc qua một cái, nhức đầu, những người phụ nữ này đều trang điểm tinh xảo, tẩy trang rồi chắc là sẽ không giống diện mạo thật đầu.
Không giống Khương Tuyết Nhu, dù là trang điểm cũng rất là nhẹ nhàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẻ đẹp đẽ dù không có lớp trang điểm.
Ánh mắt anh bỗng nhiên dừng lại trên gương mặt của một người phụ nữ.
Bà ngoại Hoắc theo tầm mắt anh nhìn sang, cười: "Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp Diệp Minh Ngọc, bố là Diệp Gia Thanh, mẹ là người nhà họ Vệ gia Vệ Phương Nghi, gia thế cũng cũng không tệ lắm, mà tướng mạo đã là đẹp nhất trong đám người tối nay rồi đó”
Hoắc Anh Tuấn thật lâu không nói, nhìn gương mặt này khiến cho anh nhớ lại cái người phụ nữ ở thành phố Thành Đồng xa xôi đó.
Rõ ràng lúc rời đi còn chán ghét cô, thống hận nàng, nhưng mà khi thấy người phụ nữ có mấy phần giống cô, vẫn không nhịn được muốn nhìn lâu một chút.
Cô rốt cuộc vẫn như là một liều thuốc độc cho mình.
"Vậy... Chọn cô ấy chứ?" Bà ngoại Hoắc kinh ngạc vui mừng hỏi. "... Ừ, chọn cô ta đi" Hoắc Anh Tuấn nói xong chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Đêm khuya.
Khương Tuyết Nhu đứng ở trên ban công, ở nơi này cô còn có thể mơ hồ thấy căn biệt thự nhà họ Hoắc, tối nay ở nơi đó ánh đèn sáng trưng, hắn là rất náo nhiệt.
Mà anh lại là ở chỗ đó.
Cô khe khẽ thở dài, nằm lại trên giường. Kết quả lại mất ngủ.
- ----------------------