Khương Tuyết Nhu không nhịn được sự tức: “ Tôi chẳng hề muốn hành hạ anh, tôi muốn trốn xa khỏi anh, tôi ghét anh!”
“Ừm, em ghét anh, nhưng tối qua cũng không biết là ai đã lấy lòng em” Hoäc Anh Tuấn nháy mắt trêu ghẹo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu thoáng chốc phiếm đỏ, chỉ hận không thể dùng tay cào nát khuôn mặt anh.
“Tuyết Nhu, cho dù em nói câu nào ra cũng là ghét anh, không yêu anh, nhưng cơ thể của em vẫn quen với anh” Hoäc Anh Tuấn không kìm được hôn lên đôi môi mỏng của cô.
Khương Tuyết Nhu không tránh né mà lạnh lùng nói: “Đây chỉ là một loại nhu cầu cơ thể mà thôi, khi tôi và Duy Phong ở bên nhau cũng như vậy, hơn nữa tôi cảm thấy anh còn không bằng anh ấy..”
“Em nói lại lần nữa xem”
Hoäc Anh Tuấn bóp chặt hai bên má của cô, ánh mắt anh vô cùng tàn bạo, chỉ một lát thôi đã bóp đỏ hết mặt của cô.
Khương Tuyết Nhu cương quyết trừng mắt nhìn anh: “Tôi và anh ấy đã qua lại một thời gian, phát sinh quan hệ nam nữ chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”
“Tuyết Nhụ, tại sao em nhất định phải ép anh, anh không muốn tổn thương em đâu” Cơn giận của Hoäc Anh Tuấn đang lớn hơn bao giờ hết.
Hoäc Anh Tuấn của như vậy khiến cho nỗi khủng bố trong Khương Tuyết Nhu dâng lên lần nữa, bỗng nhiên cô có chút hối hận, trước đây anh không phải chưa từng tổn thương cô, thậm chí còn khiến cô bị đưa vào bệnh viện lúc nửa đêm.
Đó là chuyện mà cô vẫn luôn sợ hãi.
“Hoäc… Hoắc Anh Tuấn, anh đã nói sẽ không làm tổn thương tôi nữa, chẳng lẽ anh muốn nuốt lời”
Cô vội vàng nói: “Nhưng dù sao, lời hứa của anh đối với tôi đều không làm được dù chỉ một cái.”
Dáng vẻ tức giận của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cứng đờ, giống như bị người khác điểm huyệt.
Anh cụp mắt, người phụ nữ nhìn chẩm chấm vào anh một cách chế giễu.
“Anh… Không nuốt lời” Ba giây sau, anh đứng thẳng dậy, trong lòng tràn ngập đau đớn và chua xót: “Nhưng mà… Tuyết Nhu, đừng chọc tức anh, anh xem em là người phụ nữ duy nhất của mình. Dù anh đã từng qua lại với Nhạc Hạ Thu, nhưng trừ em ra, đời này anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, sau đó chế nhạo nói: “Đừng coi tôi là đồ ngốc mà lừa gạt. Anh đã hẹn hò với Nhạc Hạ Thu hơn mười năm rồi, ba năm nay anh có thể không chạm vào cô ta, nhưng trước kia hai người đã qua lại rất lâu, tôi không tin”
“Trước kia anh cảm thấy cô ta còn nhỏ tuổi, sau đó lại bận… kiểm soát tập đoàn Hoắc thị, vốn dĩ không quan tâm đến chuyện này, sau đó cô ta lại mất tích khi du học ở nước Miên. Từ đầu đến cuối, anh chỉ có em” Sau khi Hoắc Anh Tuấn nói xong, có đôi khi chính mình cũng cảm thấy thật sự thần kỳ.
Thật ra, vẫn có một số điều anh không nói, đó là khi đối mặt với Nhạc Hạ Thu, anh không có loại cảm giác tình cảm mãnh liệt như khi đối mặt với cô.