Khương Tuyết Nhu cảm thấy trái tim mình như một một bàn tay siết chặt , đau không thể thở nổi.
Đặc biệt là khi ánh mắt Lục Thanh Minh nhàn nhạt quét qua mặt cô rồi di chuyển đi chỗ khác.
Lạc Hồng Giang nhanh chóng đi đến bên cạnh Khương Kiều Nhân: “Tổng bộ đã thông báo xuống rồi , hạng mục này giao cho Kiều Nhân phụ trách.”
Khương Tuyết Nhu chấn động , ánh mắt nhìn về phía Khương Kiều Nhân.
“Tuyết Nhu , em đừng tức giận.” Khương Kiều Nhân như thế bị dọa nhảy về đằng sau mấy bước , may mà Lục Thanh Minh đỡ lấy eo cô ta.
Cảnh này dường như đang đổ thêm dầu vào lửa.
“Khương Kiều Nhân , rốt cuộc cô muốn thế nào , đàn ông bị cô cướp mất rồi , bây giờ đến cả hạng mục tôi không dễ gì mới giành được cô cũng cướp. Cô thích cướp đồ của người khác như vậy sao?”
“Buồn cười , cậu Lục là đàn ông của cô bao giờ?”
Lạc Hồng Giang chế nhạo: “Ngược lại là cô , lúc trước luôn bám dính lấu cậu Lục , mặc kệ người ta khinh thường cô. Còn nữa hạng mục này không phải là do cậu Lục quen biết với ông chủ khách sạn nên hỏi thăm hộ cô sao? Dựa vào cô mà có thể lấy được chắc?”
“Anh họ , anh đừng nói như vậy.” Khương Kiều Nhân vội vàng nháy mắt với Lạc Hồng Giang.
“Anh phải nói , bây giờ em là vợ sắp cưới của cậu Lục , hạng mục này nên do em tiếp quản.”
“Anh cũng cho rằng như vậy sao?” Khương Kiều Nhân nhìn Lục Thanh Minh vẫn luôn im lặng.
Đúng vậy , lúc đầu Lục Thanh Minh quen với cậu chủ Chu của khách sạn nên cô mới tiếp cận được.
Nhưng quan hệ của hai người này cũng không thân , là cô liên tiếp mấy tháng tìm cậu chủ Chu ăn cơm , phương án thiết kế cũng thay đổi không dưới mười lần , mới lấy được hạng mục này.
Lục Thanh Minh nhướng mày: “Lúc đầu quả thực cậu chủ Chu là nể mặt tôi.”
Lạc Hồng Giang chế nhạo nói: “Chuyện này ai cũng biết , còn muốn tự đánh vào mặt nữa.”
“Tôi không tin , tôi đi tìm bố tôi.”
Khương Tuyết Nhu trực tiếp lái xe đến công ty tìm Khương Thái Vũ.
“Bố , sao bố lại để Khương Kiều Nhân thay con tiếp quản hạng mục khách sạn? Trước kia đều là do con phụ trách , rõ ràng bố biết con vì hạng mục này mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết.”
Khương Thái Vũ đang làm việc , nhìn thấy cô xông vào như vậy thì bất mãn: “Bố sẽ sắp xếp cho con một công trình , biệt thự nhà họ Tần kia giao cho con.”
“Hạng mục biệt thự nhỏ này nên giao cho Khương Kiều Nhân , chị ta hoàn toàn không có kinh nghiệm , hợp bắt đầu với những hạng mục đơn giản.”
Khương Thái Vũ đột nhiên vỗ bàn , tức giận: “Nó là chị mày , mở miệng ra là nói Khương Kiều Nhân , chẳng trách mẹ mày nói mày càng ngày càng không có dạy dỗ.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra , tủi thân nghẹn ngào nói: “Chị ta cướp bạn trai của con , bây giờ còn muốn cướp hạng mục của con , tiếng chị đó con có thể gọi được sao?”
“Cái gì gọi là cướp hạng mục của mày? Tất cả hạng mục đều thuộc về Khải Phong. Tao là tổng giám đốc , tao muốn cho ai thì cho , còn nữa Lục Thanh Minh chưa bao giờ là của mày , là cậu ta chọn chị mày.”
Khương Tuyết Nhu buộc miệng nói ra: “Nếu như không phải các người nói tám mươi phần trăm cổ phần của công ty sẽ thuộc về Khương Kiều Nhân , Lục Thanh Minh hoàn toàn sẽ không chọn chị ta.”
Khương Thái Vũ nhàn nhạt nói: “Mấy năm nay chị con đã chịu nhiều khổ cực , sau này giúp đỡ chị con , chuyện hôm qua xin lỗi chị con đi.”
Khương Tuyết Nhu cắn chặt môi: “Con không làm được.”
Khương Thái Vũ vỗ bàn tức giận nói: “Không làm được thì cút , cái đồ không tự biết mình , rời khỏi Khải Phong mày không có gì cả.”
Giọng nói tức giận của Khương Thái Vũ đập thẳng vào mặt Khương Tuyết Nhu như một cái tát , khiến mặt cô đỏ bừng.
“Được , con cút. Con không tin một người có chứng chỉ thiết kế cao cấp và chứng chỉ kiến trúc sư hạng nhất như con không tìm được công việc nào ở bên ngoài.”
Cô nói xong thì tức giận quay về phòng làm việc , thu dọn đồ đạc rồi thản nhiên đi ra ngoài với chiếc hộp các tông trong tay.
Trên đường có rất nhiều người chỉ chỏ cô.
“Nghe nói cô ta chèn ép chị mình , chọc tổng giám đốc tức giận nên bị đuổi việc rồi.”
“Đến chị ruột của mình mà còn chèn ép , cũng quá hẹp hòi rồi. Nghe nói hồi nhỏ cô chủ bị bắt cóc mới được tìm về , ở bên ngoài đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.”
“Còn không phải sao. Hơn nữa cô chủ lớn còn rất tốt bụng dịu dàng , hôm qua còn thấy chúng ta tăng cả khổ cực mà mua đồ ăn cho chúng ta nữa.”
“Loại người này đáng đời.”’