“Hôm nay ở trong biệt thự, cây đào trong vườn trái cây đã chín, vừa vặn đưa một chút tới cho con, thuận tiện nhìn xem một chút con có thấy khá hơn chút nào không, dù sao bà không đến thăm con, thì con là sẽ không tới nhìn bà nội này đúng không”
“Đào cũng tốt, phụ nữ có thai ăn nhiều đào một chút nói không chừng tương lai tiểu bảo bối dôi mắt sẽ lớn một chút.” Hoắc Anh Tuấn hủ trầm ngâm nói.
“Con… Con nói lời này là có ý gì?” Bà cụ Hoắc giọng nói khiếp sợ cũng lắp bắp.
“Chính là như bà nghĩ vậy, con đã lên chức bố” Khỏe miệng Hoắc Anh Tuấn cười thật rộng, trong giọng nói đừng nhắc tới có bao nhiêu đắc ý: “Hơn nữa còn là sinh đôi”
“Hoắc Anh Tuấn, chuyện quan trọng như vậy làm sao đến bây giờ con mới nói.” Giọng bà cụ Hoắc to đến nỗi thiếu chút nữa đem lỗ tại của anh điếc luôn.
Sinh đội a, trời ạ.
Nhà họ Hoắc cho tới bây giờ chưa có chuyện sinh đôi thế này.
Ông cụ Hoắc một bên đeo kiếng lão đang xem báo cũng bật ngồi dậy, lỗ tai hóng nghe.
“Con tại sao phải nói cho bà, bà không phải là không thích Khương Tuyết Nhu sao.” Hoắc Anh Tuấn rung hai chân: “Con nói cho bà, lại để bà tới chọc cô ấy tức.
Bà cụ Hoắc bị khiêu khích đến ngực đều đau: “Bà… Bà không phải là như trước nữa, nếu như là con bé mang thai sinh đôi bà dĩ nhiên sẽ đối xử thật tốt với con bé, các người ở biệt thự đúng không, bà tới ngay….
“Cô ấy không có ở đấy.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên ấp ủng: “Ở bệnh viện, cô ấy có chút bị động thai”
“Cái gì, làm sao lại vậy, tiểu bảo bối của bà không có sao chứ, đã làm mẹ rồi còn không chú ý như vậy……..…
“Không phải, không liên quan đến cô ấy, là do con vô tình tạo thành.” Hoắc Anh Tuấn trả lời hàm hàm hồ hồi.
“Cái đồ khốn nạn nhà con, bà lập tức tới ngay”
Bà cụ Hoắc sau khi cúp điện thoại, không tới bốn mươi phút, cùng với ông cụ Hoắc đồng thời xuất hiện ở trong bệnh viện.
Hai vị lão nhân nhà này xuất hiện, khiến Khương Tuyết vi Nhu sợ hết hồn.
Dẫu sao thì bà cụ Hoắc thì cô đã gặp mặt hai lần, ông cụ Hoắc thì gặp mặt một lần, nhưng mà trước kia hai người nhìn mình sắc mặt cũng không tốt lắm.
Bây giờ vừa đi vào tới lại chúm chím cười trên mặt, nụ cười trên mặt đầy hòa ái dễ thân cận, cảm giác rất quỷ dị.
“Ông nội bà nội…
“
Thân thể Khương Tuyết Nhu mới vừa động một cái, ông cụ Hoắc lập tức uy nghiêm lên tiếng: “Con đừng động, đứa trẻ trong bụng là điều quan trọng nhất.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Được rồi, cô sớm đoán được.
“Ông nội, Tuyết Nhu cũng quan trọng giống vậy” Hoắc Anh Tuấn bất mãn chen miệng.
Bà cụ Hoắc lập tức trợn mắt nhìn anh một cái: “Biết con bé quan trọng, tại sao còn làm cho nó động thai.” Hoắc Anh Tuấn não nề cau mày, hiếm thấy đàng hoàng không phản bác.
Một màn này, rơi vào trong mắt hai vị lão nhân, ông cụ Hoắc bực mình gõ trượng xuống đất một cái: “Ẩu tả, người tuổi trẻ một chút phép tắc cũng không có, đang mang thai làm sao có thể giống như trước kia nháo như vậy.” Hoắc Anh Tuấn với Khương Tuyết Nhu đồng thời sững sốt một chút, lời này làm sao càng nghe càng không thấy đúng cho lắm.
Cho đến khi bà cụ tận tình nói: “Bà biết các con là vợ chồng mới cưới, cũng khó tránh khỏi, có muốn như thế nào đi nữa cũng phải vì đứa trẻ trong bụng mà cân nhắc, nhất là khi biết sinh đôi, các người tạm thời không được ngủ chung, tránh cho lại không khống chế được làm tổn thương đứa trẻ.”
Khương Tuyết Nhu kịp phản ứng, trong nháy mắt mặt đỏ cả lên.
Hai vị chẳng lẽ cho là có động thai là bởi vì cùng Hoắc Anh Tuấn ở trên giường làm cái đó nên bị ảnh hưởng đi.
Trời ạ.
Hoắc Anh Tuấn mặt mũi cũng tối sầm, hoàn toàn không hiểu hai vị lão nhân nhà này nghĩ như thế nào: “Không phải, bà nội, chúng con…
“Được rồi, đừng nói nữa, ngày mai sau khi xuất viện các con cùng bà trở về biệt thự ở, bà sẽ mời đầu bếp tốt nhất về cho con điều dưỡng thân thể, hơn nữa không khí ở biệt thự rất tốt, thích hợp dưỡng thai.”
Bà cụ Hoắc cắt đứt lời bọn họ: “Chỉ có ngay dưới mắt nhìn chằm chăm của bà các người phải chia phòng ngủ bà mới yên tâm.”
“Con không đi.” Hoắc Anh Tuấn mặt nhăn nhó cự tuyệt.
Chương 496: Chuyển về biệt thự nhà họ Hoắc
Muốn chia phòng ngủ, anh đương nhiên không làm, một ngày cũng không chịu nổi.
Khương Tuyết Nhu vốn cũng muốn giải thích, nhưng nghe lời của bà cụ, trong lòng khẽ nhúc nhích, gật đầu đồng ý: “Con đồng ý dọn tới biệt thự ở, bà nội là người từng trải, sinh đến mấy đứa trẻ, con cảm thấy bà nội nói đúng.”
“Không sai. Bà cụ Hoắc đối với cô lộ ra ánh mắt vui mừng.
Lần đầu tiên, đối với cô có mấy phần hài lòng.
Ánh mắt âm u của Hoắc Anh Tuấn rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh còn không nhìn ra tâm tư cô, chính là nghĩ đủ mọi cách tránh anh, không muốn cùng anh ngủ chung.
“Con không đồng ý”
“Con không đồng ý vô dụng” Ông cụ Hoắc một câu nói xuống như mệnh lệnh: “Tóm lại, đời sinh đôi thứ nhất của nhà họ Hoắc chúng ta, phải thật tốt sinh ra được.”
Hoắc Anh Tuấn: “.”
Chết tiệt, sớm biết không nói cho hai vị này biết.
Chờ sau khi hai vị lão nhân rời đi, anh mới tức giận trừng nhìn Khương Tuyết Nhu: “Em cố ý.
“Đúng.” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, có lý chẳng sợ: “Hoắc Anh Tuấn, trí nhớ anh không tốt, nhưng tôi sẽ không quên tôi là làm sao bị động thai, bây giờ có lẽ đối với tôi mà nói ở biệt thự là an toàn nhất, ít nhất tôi không cần chịu đựng cảnh cáo của bạn anh, tránh cho anh bệnh tình nghiêm trọng lại là tôi sai.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn thoáng qua một tia phiền não.
Trong nháy mắt anh khẳng định lại là Quý Tử Uyên và Tống Dung Đức hai người bọn họ lại đi tìm cô, anh không phải là không khuyên qua bọn họ, nhưng cái này thì hai người này với anh là anh em tốt hơn mười năm, là thật vì muốn tốt cho anh.
“Thật xin lỗi….”
“Không có gì có lỗi với, tôi chính là cảm thấy mình không đáng giá, nếu như anh trong lòng đều chứa mình tôi, tôi cũng nhận, nhưng mà anh còn cất giấu nhiều người như vậy, lại cùng Ninh Nhạc Tuyền mập mờ không rõ, dựa vào cái gì để cho tôi gánh vác bệnh tình xấu tốt của anh, thậm chí không vui tôi cũng phải nhẫn nhịn”
Khương Tuyết Nhu sau khi phát tiết xong trực tiếp nằm lên giường không muốn cãi nhau nữa.
Khi Quý Tử Uyên dùng Diệp Gia Thanh uy hiếp cô, lúc đó là có thật sự nổi giận.
Ngày buổi sáng thứ hai.
Biệt thự bên kia phái tài xế tự mình đến đón Khương Tuyết Nhu.
Quản gia trực tiếp dẫn cô sắp xếp vào ở trong phòng của Hoắc Anh Tuấn.
Gian phòng này trước kia cô đã vội vả tới một lần, nhưng mà lúc đầu tới thật giống như rất lạnh lẽo, nhưng bây giờ trên đất trên giường đều trải thảm nhung dễ, ngoài ra còn có hai cây quý phi bên cạnh tivi, trong phòng còn được bày lên nhiều hoa tươi rất dễ ngửi “Tại làm sao không giống như phòng lúc trước con ở. Hoắc Anh Tuấn nói ra sự nghi ngờ của mình.
“Lão phu nhân nói trước kia phòng này quá lạnh lẽo, không thích hợp cho phụ nữ có thai ở, cho nên cả đêm kêu đến nhà thiết kế làm lại lần nữa với thêm một ít đồ.”
Quản gia giải thích: “Cậu cả, phòng của cậu ở bên cạnh nóc lầu bên kia”
“Tại sao còn muốn đem sắp xếp đến đến tận phòng bên cạnh nóc lầu bên kia, tôi ở phòng sát bên là được.”
Hoắc Anh Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
“Không được, lão phu nhân nói là sợ cậu nửa đêm lén chạy vào phòng”
Hoắc Anh Tuấn tức thiếu chút nữa muốn ói máu: “Đừng dài dòng, tôi phải ở phòng bên cạnh, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi, nếu không, tôi trực tiếp đem cô ấy ôm đi.”
“… Được rồi.”
Quản gia trầm mặc một chút, bất đắc dĩ đồng ý.
Buổi chiều, Khương Tuyết Nhu ngủ trưa đến tận hơn bốn giờ.
Dì Tần bưng lên một chén tổ yến, cô sau khi ăn xong, đi tản bộ trong đình viện.
Không thể không nói, biệt thự nhà họ Hoắc có vườn thật rất lớn, không khí cũng hết sức mát mẽ.
Cô mới vừa đi không bao lâu, đối diện thấy hai mẹ con Hoắc Văn cùng với Hoắc Thiên Hà vừa vặn trở về biệt thự.
“Khương Tuyết Nhu, cô làm sao lại có mặt ở nơi này. Hoắc Văn sau khi thấy cô, lập tức nổi điện.
Chương 497: Dạo quanh biệt thự
Bà ta hận Khương Tuyết Nhu, đều là vì cô, khiến cho Hoắc Anh Tuấn sau khi nhậm chức đã bãi nhiệm mình ở vị trí tổng giám đốc bảo hiểm Hoắc thị, bây giờ lưu lạc tới trở thành một người cực kì rỗi rãnh.
Mỗi lần nghĩ đến Khương Tuyết Nhu, bà ta liền hận đến cắn răng nghiến lợi.
“Dì hai, tôi tại sao không thể tới nơi này, tôi là phu nhân của Hoắc Anh Tuấn.” Khương Tuyết Nhu chớp mắt cười một tiếng.
“Phi, cô đừng gọi tôi là dì hai, cô không xứng, tôi cũng chán ghét.” Hoắc Văn kích động.
“Chính là á, một đứa con gái riêng thôi, chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận” Hoắc Thiên Hà cũng rất khinh bỉ.
“Các người chở kích thích tôi.” Khương Tuyết Nhu ôn nhu vừa nói, vừa nghe đã mang tính uy hiếp cực kì. Hoắc Văn vừa nghe liền cười: “Tôi kích thích cô thì thế nào, tôi còn phải đánh cô đấy chứ?”
Nói xong bà ta nâng lên tay, Hoắc Thiên Hà chợt kéo kéo bà ta lại: “Mẹ, bà nội.……
Hoắc Văn hơi chậm lại, quay đầu nhìn một cái, phát hiện lão phu nhân đang đi tới bên này, cách xa, cũng không thấy rõ sắc mặt, bà ta tràn đầy xem thường: “Bà nội con tới thì đã có sao, bà ấy cũng rất không ưa loại tiện nhân không biết xấu hổ này.”
Nói xong bà ta phải tiếp tục đánh xuống, Khương Tuyết Nhu bắt lấy tay bà ta. Hoắc Văn dùng sức hất cô ra, Khương Tuyết Nhu lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Cách đó không xa bà cụ Hoắc sợ hết hồn.
“Tiểu bảo bối của bà, con không có sao chứ.” Bà cụ Hoắc rất lo lắng, thật nhanh xông lại.
Hoắc Văn khóe miệng cong lên: “Mẹ, con không….
Lời còn chưa nói hết, lại thấy bà cụ Hoắc khẩn trương vội vội vàng vàng đến đỡ Khương Tuyết Nhu, bộ dáng kia thật giống như sợ bảo bối bị đập trúng đầu vậy.
“Bà nội, bà…” Hoắc Thiên Hà kinh ngạc há to mồm, không dám tin tưởng hết thảy những chuyện trước mắt này, lão phu nhân lại gọi Khương Tuyết Nhu là “Tiểu bảo bối”, không có lầm chứ.
“Bà nội, con không có sao.”
Khương Tuyết Nhu chân mày thật giống như không thoải mái nhăn một cái, sờ bụng nói: “Nhưng mà con lo lắng tiếp tục ở nơi này ở, sẽ không có biện pháp bình an sinh hạ đứa trẻ.”
“Cô mang thai?” Hoắc Văn trợn mắt hốc mồm.
“Im miệng. Bà cụ Hoặc tức giận trừng nhìn bà ta: “Trở lại một cái liền gây rắc rối, tạo làm sao lại sinh ra loại con gái vô dụng như này, nếu như cháu chắt bảo bối của tạo có cái mệnh hệ gì, đời này tao cũng không tha cho mày”
Hoắc Văn tức giận giậm chân: “Mẹ, nói không chừng đứa bé trong bụng của cô ta là giả, còn không có làm giảm định, cô ta trước đó còn có bạn trai, đứa trẻ này còn chưa nhất định là của Hoắc Anh Tuấn”
Khương Tuyết Nhu thông suốt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng: “Dì hai, dì yên tâm, Hoắc Anh Tuấn sẽ không ngu xuẩn đến mức ngay cả đứa trẻ của mình cũng không biết rõ, ngược lại là dì, tôi thật không hiểu, tôi chỉ là một nữ cô nhi tới Kinh Đô, tôi từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng gây gỗ với dì hay có thù oán gì, nhưng mà dì vẫn luôn nhằm vào tôi, lần đầu tiên gặp mặt, cố ý tìm người đem tôi mang ngâm vào suối nước nóng của Hoắc Vân Dương, sau đó mang đám người Vệ Phương Nghi các người tới bắt gian, muốn phá hủy danh tiếng của tôi, lần thứ hai, lại đem dung mạo của tôi phá hủy, tôi cũng tha thứ cho dì, nhưng bây giờ còn hùng hổ dọa người, tôi rốt cuộc nợ dì cái gì.” Bà cụ Hoắc bừng tỉnh, khó trách Khương Tuyết Nhu ngày thứ nhất mới tới thì đột nhiên lại còn không thấy tăm hơi, bà lúc ấy còn trách cứ cô chạy loạn, không nghĩ tới lại là do con gái mình giở trò quỷ.
“Hoắc Văn, mày lại thay đổi trở nên ác độc như vậy còn không biết hối cải” Lão phu nhân rất thất vọng.
“Mẹ, mẹ đừng quên, cũng là bởi vì cô ta, con bây giờ bị Hoắc Anh Tuấn bãi nhiệm vị trí tổng giám đốc, trở thành một người rãnh rỗi, trước kia đi ra ngoài phong quang rạng rỡ, nhưng bây giờ, người suốt ngày đút lót con là Vệ Phương Nghi cũng không mảy may để ý đến con. Hoắc Văn không cam lòng than phiền.
“Hoắc Anh Tuấn tại sao không để cho mày làm, còn không phải là bởi vì năng lực mày không được hay sao.
Bà cụ Hoắc lần trước bị Hoắc Anh Tuấn giáo huấn qua, đối với đứa con này cũng hoàn toàn thất vọng: “Thậm chí ngay cả công trạng cũng là vì giúp mày giở trò bịp bợm giúp Vệ Phương Nghi, còn để cho mày tiếp tục làm tiếp là muốn đem công ty hủy diệt sao!”
“Mẹ, cũng bởi vì cô ta mang thai đứa bé, mẹ cũng chỉ giúp cô ta.” Hoắc Văn vành mắt cũng đỏ lên vì tức.
Bà cụ Hoắc lắc đầu một cái: “Được rồi, mày đừng nói nữa, có đôi lời nói hay, làm chuyện sai không quan trọng, nhưng làm người phải biết đường hối cải, mày chẳng những không có, còn tệ hại hơn muốn hại Tuyết Nhu, có thể thấy tâm tư ác độc, cũng là tao không giáo dục tốt con cái, bây giờ Tuyết Nhu phải ở chỗ này để dưỡng thai, sau này, không có sự cho phép của tao, mày không cho phép lại tới biệt thự.”
Hoắc Văn sợ ngây người: “Mẹ, biệt thự là nhà con từ nhỏ lớn lên.”
Chương 498: Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc
Hoắc Thiên Hà cũng gấp gáp: “Bà nội, bà tha thứ mẹ con, mẹ không phải cố ý.……..… “Bà và ông nội con đã lớn tuổi, chỉ muốn sống qua một cuộc sống đơn giản, không cho phép những thứ ác độc tâm tư này, Thiên Hà, nếu như con giống như mẹ con vậy, thì sau này cũng không cần tới.”
Bà cụ Hoắc thật chán ghét.
Khoát khoát tay, trực tiếp bảo quản gia đến đem hai mẹ con này mời ra ngoài.
“Bà nội, thật xin lỗi…” Khương Tuyết Nhu lộ ra mặt đầy áy náy.
“Chớ nói xin lỗi, mới vừa rồi bà nhìn rõ ràng, chính là nó tìm con gây sự trước, bà tuy là không quá thích con, nhưng cũng không đến nổi chẳng phân biệt được thế nào là trắng den.”
Bà cụ Hoắc nói rất thẳng thừng.
Khương Tuyết Nhu cũng không có khó chịu, ngược lại, thái độ này của lão phu nhân khiến cho cô yên tâm hơn.
“Sau này có ai khi dễ con, thì cũng phải nói với bà, hơn nữa con cũng là vợ của Hoắc Anh Tuấn, chờ chúng ta trăm năm sau, nhà này biệt thự này cũng là con trông coi, thời điểm bình thường có thể tản bộ đi tới lui, làm quen nhiều một chút.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
Lão phu nhân đây là tiếp nhận cô?
Nhưng mà quan hệ của cô và Hoắc Anh Tuấn bây giờ, có thể đi đến cuối cùng hay không vẫn là ẩn số.
Bà cụ Hoắc thấy cô không lên tiếng, nhìn sang gương mặt đó của cô, phiền lòng thở dài, xoay người cùng quản gia rời đi.
“Đáng tiếc cho gương mặt này, dù sao cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, thật sự là …
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà nghe nói Cậu cả một mực tìm danh y chữa trị cho cô ấy”
“Hy vọng có thể chữa khỏi “
Buổi tối chín giờ rưỡi.
Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Làm thế nào rồi?”
“Yên tâm, đang ở Thành Đông nhưng là địa bàn của nhà họ Lâm chúng ta, từ trong ngục giam lấy được vài cọng tóc là chuyện nhỏ.” Lâm Minh Kiều nói: “Tớ đã cho làm gấp, qua hai ngày nữa là có thể ra kết quả.
“Ừm, nhờ cậu.”
“Phi, chúng ta là chị em tốt, nói khách khí như vậy làm gì, tớ cũng không có thói quen đó, cậu phải chăm sóc thật tốt con gái nuôi của tới, tớ phải làm mẹ nuôi.”
“Được, cậu nhất định là mẹ nuôi, không trốn thoát được.” Sau khi Khương Tuyết Nhu kết thúc nói chuyện điện thoại, mới vừa để điện thoại di động xuống, cửa sân thượng đột nhiên bị mở ra, cả người Hoắc Anh Tuấn mặc áo ngủ màu xanh da trời đi vào, trong tay còn cầm mấy cuốn sách: “Ai muốn làm mẹ nuôi của con gái anh vậy? Lâm Minh Kiều hay là Nhạc Tiêu Nhi.”
Đột nhiên âm thanh toát ra cùng với người đi tới, cô bị anh dọa sợ người cũng run run một chút.
“Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc muốn dọa tôi sợ bao nhiều lần, bà nội không phải nói để cho anh ngủ phòng bên cạnh sao, anh là làm sao từ sân thượng tới.
“Nhảy tới.” Hoắc Anh Tuấn tựa như quen đến mở chăn ra ngồi xuống.
Khương Tuyết Nhu che trán, cô nhớ bên ngoài hai sân thượng có kẻ hở ở giữa có chiều rộng hai mét, thật đúng là có thể đến từ bên kia, cũng không có người có thể ngăn cản anh đi vào: “Anh lập tức trở về, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại nói cho bà nội….”
Chương 499: Khương Tuyết Nhu bị ăn hiếp
“Em gọi đi, giờ này thì bà nội tôi đã tắt máy đi ngủ.” Hoắc Anh Tuấn bá đạo đem cô ôm vào trong ngực, tay trái cũng hướng trên bụng cô mò đến: “Để cho anh nhìn một chút, hôm nay hai tiểu bảo bối của chúng ta có lớn lên chút nào hay không.”
“Bây giờ mới hơn một tháng, căn bản sẽ không có biến hóa được không” Khương Tuyết Nhu im lặng lấy tay anh ra: “Anh đi ra đi, tôi muốn ngủ.”
“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh.” Hoắc Anh Tuấn mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô: “Em muốn để cho ai làm mẹ nuôi của con anh, nếu như là Lâm Minh Kiều, chỉ số thông minh có hạn, anh không đồng ý, Nhạc Tiêu Nhi, anh càng sẽ không đồng ý…
“Hoắc Anh Tuấn, buổi tối khuya anh tới đây nếu không phải cùng tôi gây gổ thì khó chịu lắm có phải hay không.” Khương Tuyết Nhu nổi giận, cầm lên gối liền hưởng trên người anh mà đập: “Đứa trẻ là tôi sinh ra, tôi để cho ai làm mẹ nuôi là chuyện của tôi, anh dài dòng nữa, có tin là tôi không sinh nữa hay không.
“Em nói gì?” Hoắc Anh Tuấn sắc mặt nhất thời phiền muộn xuống: “Khương Tuyết Nhu, em nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng bây giờ bảo bối chỉ là một con nòng nọc nhỏ, nhưng mà nói không chừng bọn trẻ có thể nghe hiểu lời của em đó, em nghĩ bọn trẻ sẽ không có cảm nhận được ư.
Khương Tuyết Nhu vốn là mang thai, tâm tư dễ dàng bị kích động cũng đa sầu đa cảm, bị anh chỉ trích mấy câu, hốc mắt cũng không khống chế được ủy khuất mà đỏ: “Ai bảo anh kích thích tôi, tôi nói cho anh biết, nếu như anh còn muốn cùng tôi hợp lại, liền phải tiếp nhận bạn bè bằng hữu của tôi.” Hoắc Anh Tuấn thấy cô khóc liền luống cuống: “Được rồi, em đừng khóc”
Khương Tuyết Nhu chẳng những không dừng lại, nước mắt còn rớt xuống, còn rống lớn tiếng hơn: “Nói cho cùng, anh còn không biết xấu hổ chế bạn tôi, Tống Dung Đức thì đầu óc linh hoạt sao, tôi nhìn thấy anh ta dại dột ngã nhào như heo vậy đó, Quý Tử Uyên cũng là một tên trăng hoa, không có một ai tốt.”
Hoắc Anh Tuấn lập tức bị cô phản bác có chút á khẩu không trả lời được.
Theo lý thuyết, cô mắng bạn anh, anh đáng lí ra nên giận chứ.
Nhưng mà anh thấy cô rơi nước mắt, cả người anh tim đều đau đến hóa đá: “Đừng khóc, khóc nhiều đối với con không tốt”
“Tôi cứ thích khóc, ai bảo anh buổi tối tới làm phiền tôi, tôi muốn yên lặng ngủ một giấc cũng không buông tha cho tôi”
Mấy ngày nay, kiềm chế ở đáy lòng đau đớn đột nhiên bộc phát. Khương Tuyết Nhu căn bản không khống chế xuống.
Thậm chí còn kinh động hơn khiến dì Trương gác đêm từ một gian phòng nhỏ ở bên ngoài mở cửa đi vào.
“Cậu cả, cậu làm sao chạy vào” Dì Trương lập tức giống như bao che con cái vậy đem Hoắc Anh Tuấn kéo ra: “Lão phu nhân nói, dặn dò tôi nhìn chằm chằm cậu, phu nhân bây giờ là đang trong thời kỳ đặc biệt, các người không thể ngủ chung, cậu ngược lại tốt rồi, còn chạy vào chọc phu nhân khóc, nhanh lên một chút đi ra ngoài”.
Nếu là người giúp việc khác cũng được đi, nhưng mà dì Trương đã theo lão phu nhân mấy chục năm, Hoắc Anh Tuấn thật không dám lỗ mãng, chẳng qua là anh cảm thấy rất oan uổng: “Tôi chẳng qua là tới muốn kể chuyện cho tiểu bảo bối”.
Khương Tuyết Nhu che mắt nghẹn ngào tức giận nói: “Anh chính là tới… chọc giận tôi, anh đi đi”
“Cậu cả, mời cậu mau rời đi” Dì Trương vội vàng đem người đuổi ra ngoài.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đi, Khương Tuyết Nhu mới chậm rãi dừng khóc lại, nhưng trong lòng vẫn là khó chịu không thôi.
Cho tới buổi sáng ngày thứ hai, đáy mắt còn có chút vành đen.
Thời điểm ăn điểm tâm, hai vị lão nhân nhà này cũng biết chuyện, ông cụ Hoắc nổi giận tại chỗ: “Con có còn muốn con nữa hay không, lớn thế này rồi, một chút cũng không | hiểu chuyện”
Bà cụ Hoặc cũng tức giận: “Sau này sân thượng cũng che cho tôi, đừng để cho nó có cơ hội chạy vào trong nữa, vô pháp vô thiên”
Mặt đầy cam chịu thêm buồn bực Hoắc Anh Tuấn u oán dùng chân nhẹ nhàng cà | bắp chân Khương Tuyết Nhu một cái: “Vợ…”
Khương Tuyết Nhu quay mặt đi, căn bản không để ý đến anh.
Hai ngày sau.
Bệnh viện Hưng Nhã ở Thành Đông. Lâm Minh Kiều sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện, lập tức chạy tới.
Đang là ngày thứ hai, bệnh viện tấp nập người ra vào, cô vòng vo hơn mười phút, thật vất vả mới tìm được một chỗ đậu xe, kết quả thời điểm de xe, phía sau một xe thể thao màu đỏ thật nhanh chui vào, thiếu chút nữa còn đụng phải xe cô, bị dọa sơ tim cô thiếu chút cũng nhảy ra ngoài.
“Có bị bệnh không” Lâm Minh Kiều lửa giận bốc ba mét mắng một câu, mở cửa vọt xuống xe: “Có ý thức hay không, không thấy tôi đang đỗ xe hay sao, hơn nữa các người thiếu chút nữa thì đụng phải xe tôi rồi có biết hay không”