Cô ngồi rất lâu, mãi đến khi cơn mệt mỏi rã rời ngấm vào người mới dựa vào ghế sofa từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc thiu thiu chưa ngủ sâu, cô nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bèn tỉnh lại ngay nhưng không vội mở mắt.
Thực ra tỉnh táo đối mặt với Hoäc Anh Tuấn cũng không biết phải nói gì, thêm nữa cô không Hoäc Anh Tuấn muốn làm gì Mãi tới khi tiếng bước chân dừng ở trước mặt cô, một đôi tay bế cô lên.
Cô vội vàng mở mắt ra, căng thẳng và đề phòng lườm Hoäc Anh Tuấn: “Anh muốn làm gì, mau thả tôi xuống”
“Anh chỉ muốn bế em lên giường thôi, muộn lắm rồi, em cần được nghỉ ngơi”
Ánh mắt âm trầm u tối của Hoắc Anh Tuấn khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Khương Tuyết Nhu.
“Tôi không cần, hơn nữa… tôi sẽ không nằm trên giường của anh”
Khương Tuyết Nhu đưa ra quyết định, chắc như đinh đóng cột nói.
“Số lần em nắm trên giường của anh còn ít sao?” Hoắc Anh Tuấn nhếch cặp mày đẹp đẽ, mặc dù anh đã cố hết sức để khống chế bản thân, nhưng cứ đứng trước mặt cô lại theo bản năng tỏ ra chút mờ ám.
Mặt Khương Tuyết Nhu bắt đầu nóng lên, giận dữ nói: “Đó là trước kia, giờ tôi là người đã có chồng rồi”
“Có gì khác đâu, lúc trước sau khi em với anh ta làm đám cưới xong, đêm động phòng hoa chúc cũng nằm trên giường anh mà”
Hoắc Anh Tuấn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô từ từ đỏ lên dưới ánh đèn, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, anh mới vô thức buộc miệng nói ra.
“Hoäc Anh Tuấn, anh đã xong hay chưa”
Khương Tuyết Nhu cực kì lúng túng, nhưng trong phòng lại đang có trẻ con, sợ ồn ào khiến cô bé tỉnh mất, mặc dù đang rất tức giận, nhưng giọng nói chỉ có thể cố gắng hạ thấp hết mức: “Anh đã không được nữa rồi, còn như vậy nữa hả, không thể yên phận một chút sao.”
Bỗng nhiên bị cô xát muối lên nỗi đau mềm yếu nhất tận sâu trong đáy lòng.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trắng bệch đi.
Khương Tuyết Nhu cắn môi, cảm thấy hối hận, hình như lời của mình thẳng quá rồi, đối với một người đàn ông mà nói, đó là danh dự, là một sinh mạng nhỏ của người ta, vậy mà mình còn nỡ lòng nào xát muối lên đó.
“Nếu đã biết anh không được rồi, thì đáng ra em không phải lo lắng nhiều như vậy, dù anh có muốn… ăn, cũng ăn em không nổi mà”
Một lúc lâu sau, Hoắc Anh Tuấn vô cùng mệt mỏi lên tiếng.
Nhưng cách anh nói quá lộ liễu và thô tục, đêm hôm thanh vắng thế này, Khương Tuyết Nhu cứ cảm thấy như mình đang bị gạ gãm vậy: “Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông..”
“Anh đã không còn là đàn ông nữa rồi” Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô.
Trong thoáng chốc Khương Tuyết Nhu bị nghẹn đến không biết phải cất lời thế nào.
Cô ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn anh, nhìn thấy dáng vẻ hiu quạnh mà nhẫn nhịn của người đàn ông này, không biết phải nói gì mới được.