Bà cụ Hoắc ngây ngẩn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. "Bà ngoại, bà hẳn đã biết hết, nếu như không phải là bởi vì các người, tôi căn bản sẽ không giữ lại bà ta."
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy: "Nói thêm chút nữa về con gái của bà, một người chỉ biết tìm mọi cách nâng đỡ nhà chồng, một người chỉ biết làm việc giở trò bịp bợm sau lưng người khác, con trai duy nhất thì bình thường vô năng, nếu như không phải là bởi vì tôi, bà và ông ngoại còn có thể an hưởng tuổi già sao?"
Bà cụ Hoắc bị đả kích giống như là già thêm mấy tuổi.
Mười hai giờ rưỡi trưa.
Khương Tuyết Nhu chuẩn bị xong thức ăn đem ra, bầu không khí ngược lại càng buồn bực.
Cô bởi cho bà cụ Hoắc một chén cơm.
Bà cụ Hoắc liếc nhìn thức ăn trên bàn một cái, có chút kinh ngạc, thức ăn này màu sắc cực tốt, so với đầu bếp nhà họ Hoắc còn có mấy phần mùi vị món ăn nhà làm.
Bà thấy Hoắc Anh Tuấn người trước giờ luôn luôn không thích ăn cơm đang cầm đũa lên ăn rất ngon, nhất là món thịt kho tàu kia...
Bà gắp lấy một miếng, mùi vị thật không tệ. Nhưng mà chờ đến thời điểm gắp thêm miếng nữa, thì cũng sắp hết. "Không thể ăn nữa, bà ngoại còn không có ăn. Khương Tuyết Nhu cầm chén dời đến trước mặt bà ngoại.
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Em tại sao không nấu nhiều thêm một chút." “Anh tối hôm qua cũng đã ăn, hôm nay lại ăn, ăn nhiều thịt kho tàu cũng không tốt. Khương Tuyết Nhu gấp cho anhmiếng rau cải: “Muốn cần bằng dinh dưỡng, thì không được phép kén ăn, anh mà còn kén chọn nữa, thì em sau này sẽ không làm thức ăn cho anh." “Thật là không có nói nổi em mà."
Ở trong tầm mắt của bà cụ Hoắc lộ lên vẻ khiếp sợ, đứa cháu của mình lại bắt đầu ăn rau cải.
Trước kia mỗi lần ăn cơm đều chỉ động một đũa, lần này lại ăn đến hai chén cơm, khiến cho bà cụ Hoắc cũng có cảm giác thèm ăn, cuối cùng phần ăn dành cho sáu người đã bị ba người ăn sạch bóng.
Sau khi ăn xong, Khương Tuyết Nhu bưng hai ly sữa chua đem lên.
Dì Tần cười nói: "Đây cũng là do cô chủ tự mình làm, bên trong còn có nước mật ong ngâm, nước mật ong là cô chủ bỏ ra hai giờ để nấu ra, cô chủ nói, sau khi ăn xong ăn một ly sữa chua, sẽ có lợi cho tiêu hóa, còn có hữu dụng tốt cho dạ dày"
Dừng một chút, lại nói: "Hôm nay khổ cho cô rồi."
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cho đến lúc đưa bà cụ Hoắc rời đi, trên mặt cô vẫn còn mang nụ cười.
Hoắc Anh Tuấn đau lòng ôm lấy cô: “Bà ngoại của anh đối với em không tốt như vậy, em còn lấy lòng bà ấy làm gì, em là vì bà ấy mà nấu cơm làm sữa chua, bà ấy thì chỉ một câu khổ rồi, thật là quá đáng"
"Bởi vì bà ấy là bà ngoại anh” Khương Tuyết Nhu xoay người ôm lấy cổ anh: “Anh ngoài miệng - nói lạnh lùng, nhưng em biết trong lòng anh rất quan tâm bọn họ, nếu không anh cũng sẽ không tiếp nhận Hoắc thị, anh là lo lắng bọn họ đang rạng rỡ cả đời, đến già lại bị một gia tộc khác nhạo báng"
Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ nhướng mày, người phụ nữ này sao lại có thể hiểu anh như vậy chứ.
- ----------------------