Dù chỉ là một con muỗi cũng không bay vào được.
Tất cả những người ra vào phòng bệnh đều phải qua được hàng rào kiểm tra nghiêm ngặt, từ trong ra ngoài, bảo đảm tất cả mọi thứ đều an toàn.
Trong phòng thẩm tra.
Hứa Long mang vẻ mặt tiều tụy ngồi trước chiếc bàn.
Vẻ mặt hắn ta cực kỳ uể oải, tinh thần hoảng hốt.
Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay bạc.
“Kẽo kẹt!”
Cánh cửa được mở ra, hai người hùng hổ bước vào.
“Bộp!”
Một người ném xấp tài liệu lên bàn, cả phòng thẩm tra vang vọng âm thanh đó.
“Tự khai ra đi”.
Giọng nói lạnh như băng, chẳng khác gì tảng đá lớn đập vào đầu khiến Hứa Long hơi ngơ ngác.
“Khai?”
Hứa Long nuốt một nhụm nước bọt, khô khốc nhếch môi lên hỏi: “Tôi phải khai cái gì?”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất nở nụ cười khinh bỉ, liếc nhìn nhau.
“Dám ra tay với Lang Vương, anh thật sự không biết rốt cuộc mình đã đụng vào nhân vật thế nào đâu!”
Một người của tổ chức Đệ Nhất lạnh giọng nói.
Lang Vương?
Lòng Hứa Long chấn động, cảm thấy hết sức kinh ngạc với từ ngữ xa lạ đó.
Vẻ mặt của hắn ta cứ ngơ ngác, có thể nói là hắn ta chẳng biết gì.
“Cái gì mà Lang Vương? Anh đang nói đến Vu Kiệt hả?”
Hứa Long hỏi lại theo bản năng.
Từ khi nhìn thấy Vu Kiệt giết chóc ở nhà họ Thường thì đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi với người đó.
Hắn ta vẫn nhớ mình đã từng hỏi quản gia nhà họ Thường, rốt cuộc Vu Kiệt là ai!
Thế nhưng cả quản gia cũng chẳng hề hay biết gì.
Cả người Hứa Long run lên, bị khí thế của người trước mặt dọa đến nỗi run rẩy.
Hắn ta cắn chặt răng nói: "Tôi không biết anh bắt tôi phải khai cái gì, tôi chẳng làm gì cả”.
“Thế hả, xem ra miệng anh cũng cứng đấy nhỉ”.
Thành viên tổ chức Đệ Nhất cười lạnh nói.
.
Danh Sách Chương: