Ông cụ nhà họ Lâm, là một trong số ít những người ở thủ đô biết được thân phận cuối cùng của Vu Kiệt, khi ông ta biết được nhà họ Mục muốn quyết chiến sống chết với Vu Kiệt cũng chẳng tỏ ra có bất cứ lo lắng nào!
Lang Vương Hoa Hạ!
Là nhân vật mà thế gia võ cổ các người nói muốn giết là có thể giết được sao?
Cũng không nghĩ xem cái danh Lang Vương này từ đâu mà có sao?
Đã từng ở trong vòng trung tâm đỉnh cấp một quãng thời gian, lại cộng thêm thời còn trẻ, ông cụ Lâm cũng từng làm cảnh...vệ cho ông cụ nhà họ Lý, kiến thức một đời sao nhà họ Mục có thể so sánh được.
Không phải ông ta không biết sự lợi hại của các võ giả?
Nhưng, đời cha ông đã truyền lại một câu nói thế này, cũng rất hay!
Sự lớn mạnh của võ giả cũng chỉ là mạnh so với từng cá nhân mà thôi.
Người một khi gặp phải thiên quân vạn mã mà vẫn có thể chân chính sống sót thì đó mới là người biết cách giết người nhất!
Trong ván cờ sinh tử, ông cụ nhà họ Lâm tin rằng, trên thế gian này không có một ai có thể đấu được với vị Lang Vương thân kinh bách chiến, lập công lao hiển hách kia!
Khi Lâm Mạc Sơn biết Vu Kiệt chọn trang viên nhà họ Lâm làm nơi thách đấu, thậm chí còn có chút cảm động và vui mừng.
Ông ta hiểu rõ, Vu Kiệt muốn mượn trận chiến này để giúp nhà họ Lâm đang dần mất đi chỗ đứng lấy lại trọng lượng ở Thiên Thành.
Cho nên trong ba ngày này, Lâm Mạc Sơn đã trực tiếp sai người dỡ bỏ mấy căn biệt thự ở trung tâm trong trang viên, thuê về thợ thủ công tốt nhất, nhà thiết kế giỏi nhất, dùng tốc độ nhanh nhất để san bằng mặt đất, rồi xây dựng nên một đấu trường đấu võ!
Võ đài rộng rãi thoáng đãng, diện tích gần bằng một nửa sân bóng đá.
Ở giữa sàn đấu dùng đá xanh làm nền, bên trên vẽ hình bát quái Thái Cực, nhìn từ trên cao xuống, những dãy ghế dành cho khán giả theo dõi trận đấu đều xoay xung quanh hình Thái Cực này.
Từ xa nhìn lại sẽ càng cảm thấy khí thế hào hùng.
Đây mới chính là nội tình của nhà họ Lâm.
Thực lực của nhà họ Lâm.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã xây dựng nên được một nơi khí thế như vậy.
Đủ để thấy được thái độ xem trọng trận đấu sinh tử của ông cụ nhà họ Lâm thế nào.
Sáng sớm, các khán giả khách mời hào hứng đã đến, từng người một bắt đầu bước vào đấu trường.
Cũng sắp đến thời gian quy định tỉ thí, xung quanh đấu trường nhà họ Lâm gần như đã ngồi chật kín lại người.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi gió đông.
Đám đông xôn xao bàn tán.
"Ồ, mấy giờ rồi, sao còn chưa thấy người nhà họ Mục và người tên Vu Kiệt kia tới? Không phải sẽ hủy bỏ chứ!"
"Hủy bỏ? Anh đang nằm mơ à? Trận chiến này nhà họ Mục đã cử đến thiên tài đỉnh cấp để đòi một lời giải thích cho sự việc phế bỏ tu vi của Mục Thanh đó, sao có thể hủy được? Nếu như thật sự hủy thì thể diện của nhà họ Mục để vào đâu?"
"Đúng vậy, đừng quên trận chiến sống chết này là do nhà họ Mục đề ra trước, nếu như bọn họ bỏ chạy thì khác nào tự vả vào mặt mình? Sao có thể, đúng không! Có điều tôi lại cảm thấy, người tên Vu Kiệt này có lẽ sợ nên không đến ấy".
"Tôi cũng thấy vậy, trùng hợp quá!"
"Đúng vậy, đúng vậy, theo lý mà nói thì anh ta nên đến sớm nhất, dù sao cũng là đối đầu với nhà họ Mục, trước khi chính thức đấu chắc chắn sẽ phải có chút chuẩn bị, nhưng bây giờ vẫn chưa đến, tám phần là sợ rồi!"
" A ha ha ha..."
Những tiếng cười nhạo trong đám đông thường luôn có thể kéo theo cả một đám đông cùng cười.
Những nhân vật nổi tiếng tới xem trận chiến này, gần như không có một ai coi trọng Vu Kiệt.
Đứng ở dưới đấu trường, nghe tiếng cười nhạo của mọi người, Lâm Doãn Nam căng thẳng lo âu, cô ta bấm chặt năm đầu ngón tay, đầu móng tay hằn đỏ lên.
"Sao vẫn chưa đến chứ?"
Cô ta lẩm bẩm nói: "Không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ!"
"Không đâu".
Đúng lúc cô ta đang lẩm bẩm tự nói, không ngừng suy đoán thì bên tai vang lên giọng nói của Lâm Mạc Sơn.
"Ông nội?"
"Ha ha!"
Lâm Mạc Sơn cười nhạt một tiếng, chống cây gậy ba-toong đến bên cạnh cô cháu gái, nói: "Còn nhớ ba ngày trước lúc cháu dắt Vu Kiệt đến báo tin muốn thực hiện trận chiến này ở nhà họ Lâm, chẳng phải vẫn rất vui vẻ sao? Sao bây giờ lại bắt đầu lo lắng rồi?"
Lâm Doãn Nam cúi mặt, ánh mắt phức tạp nói: "Cháu hi vọng anh ấy đừng đến".
"Ồ?"
"Tại sao?", Lâm Mạc Sơn tò mò hỏi.
"Cháu sợ cậu ấy sẽ thua sao?"
Lâm Doãn Nam gật đầu nói: "Ông nội, ông sống nhiều năm như vậy rồi, ông hiểu rõ sự khác nhau giữa võ thuật và đời thường, nếu như đây là ở trên chiến trường thì cháu tin là anh ấy sẽ sống đến cuối cùng, nhưng bây giờ là một đấu một, anh ấy vốn đã bị thiệt rồi, hơn nữa, đối phương còn là thiên tài nhà họ Mục, đã bế quan mười lăm năm vừa mới xuất quan, việc này..."
"Ông lại không nghĩ Vu Kiệt sẽ thua, cậu ấy sẽ thắng!"
"Hơn nữa..."
Lâm Mạc Sơn dừng lại một chút rồi nói: "Cậu ấy nhất định sẽ đến".
"Tại sao? Ông nội... lại chắc chắn như vậy?", Lâm Doãn Nam ngạc nhiên, ánh mắt không biết đang nghĩ gì.
"Bởi vì..."
Lời sau đó, Lâm Mạc Sơn không nói tiếp nữa.
Bởi vì, anh là Lang Vương.
Anh là vua của Lang Nha, là anh hùng đã từng không chút do dự đuổi theo đến tận biên giới, giết chết ba mươi tên lính đánh thuê phản đồ trong khu rừng nguyên sinh.
Ông cụ mỉm cười, nhưng vẫn không nói ra những lời này, thân phận của Lang Vương vô cùng quan trọng!
Từ sau khi vào tù năm năm trước, thân phận của Vu Kiệt vẫn luôn được ẩn giấu trên quốc tế, đến khi ra tù thì thân phận này cũng được liệt vào là hồ sơ tuyệt mật, cộng thêm có hai vị Lưu Mặc Sinh và ông cụ nhà họ Lý đích thân yêu cầu gia tăng độ bảo mật, thì cả đất nước không quá mười người có thể điều tra ra thân phận này của Vu Kiệt!
Hơn nữa...
Lâm Mạc Sơn hiểu rất rõ, sự bùng nổ của thân phận này sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào!
Nghĩ rồi, Lâm Mạc Sơn tùy tiện tìm một lý do nói: "Thực ra rất đơn giản, cháu nghĩ xem, vị thiên tài nhà họ Mục này đã bế quan mười lăm năm, cả ngày đều chỉ một mình luyện tới luyện lui, khó tránh sẽ có một chút ý kiến bế quan tỏa cảng!"
"Nếu đánh nhau thật thì chưa biết ai sẽ thắng ai, có đúng không?", ông ta giải thích nói.
"Vậy sao ạ...", Lâm Doãn Nam chăm chú lắng nghe.
Nghe cũng có lý?
Cô ta gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Đợi vậy!
Đợi!
...
Lúc này, nhân vật chính của hôm nay, Vu Kiệt cũng không có bất cứ chuẩn bị trịnh trọng nào cho buổi quyết chiến sống chết này.
Ngược lại, anh còn dẫn theo Trịnh Long và tất cả người của Mật Điệp Tư đến cửa của cục cảnh sát nào đó.
"Đi rồi!"
"Chúng ta cũng đi thôi".
"Đến nhà họ Lâm, tiễn heo...lên đường!"
- ---------------------------