Lâm Doãn Nam nhìn ba người trước mặt đang đứng như trời trồng.
Đó không phải người đàn ông suốt cả tháng nay cứ lẩn quẩn mãi trong đầu mình không tài nào gạt đi hay sao?
Không phải Vu Kiệt chứ còn ai vào đây nữa!
“Thì ra những gì trong hồ sơ kia nói đều là sự thật…”
Lâm Doãn Nam lẩm bẩm, ánh sáng trong mắt, từng chút từng chút tắt lịm.
Thay vào đó là một đôi mắt sắc lẻm, vẻ mặt nghiêm nghị dằn từng bước đi về phía ba người.
Quản gia thấy vậy lòng thầm kêu thôi không xong, rồi vội vàng chạy lên ngăn lại.
“Ấy ấy ấy, cô không được gây rối…”
“Tránh ra!”
Lâm Doãn Nam xô mạnh quản gia sang một bên, hung hăng sải từng bước dài đến chỗ người thanh niên mình vốn lầm tưởng rằng luôn mang một bầu nhiệt huyết chính nghĩa.
“Vu Kiệt!”
“Đã lâu rồi không gặp, không ngờ lúc gặp lại, anh lại ở đây, tôi đúng là nhìn lầm anh rồi, quả thật không ngờ anh lại là người như vậy!”
“Anh có xứng đáng với niềm tin của tôi không? Không hề!”
Vu Kiệt khoanh tay đứng đó, chân mày nhăn tít trên gương mặt lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn Lâm Doãn Nam ánh lên vẻ phức tạp.
Người phụ nữ này...
Rốt cuộc cô ta đang nói cái gì vậy...
“Không ngờ anh lại tiếp tay với nhà họ Đổng, giống hệt những gì trong hồ sơ nói!”
“Anh làm như vậy, chẳng lẽ không thấy xấu hổ với người trong thôn mình sao?”
“Lương tâm anh để ở đâu rồi hả?”
Từng câu chất vấn, từng tiếng gầm gừ, vang vọng khắp cả đại sảnh.
Trong đó bao gồm cả nỗi thất vọng của cô đối với Vu Kiệt, nực cười thay khi đó cô lại tin tưởng một Vu Kiệt vì nghĩa quên mình.
“Đủ rồi!”
Ông cụ Đổng cau chặt đôi mày, vẻ mặt khó coi cực kỳ, giận dữ gằn giọng quát Lâm Doãn Nam.
“Cút đi cho tôi!”
Nhà họ Đổng chúng ta bây giờ chẳng lẽ lại sa sút đến không chịu nổi như thế?
Ngay cả loại người này cũng có thể tự tiện vào đây ngang ngược?
“Ông câm đi!”
Lâm Doãn Nam giật phắt đầu sang một bên, nhìn ông cụ Đổng bằng ánh mắt sắc như dao cau.
Nếu như ông cụ Đổng quang minh chính đại, hà cớ gì bắt mình cút đi?
Chẳng qua là có tật giật mình mà thôi.
Tôi phải vạch trần bộ mặt thật của ông!
“Ông tưởng ông tốt đẹp lắm chắc?”
“Đừng có tưởng ông già cả thì tôi không dám làm gì ông”.
“Loại tư bản trước mặt thế này, sau lưng thế khác, ăn trên mồ hôi nước mắt người khác như ông lẽ ra phải tù mọt gông!”
“Ông già mà không để cho người ta kính trọng, ngang ngược chiếm đoạt tài sản của người khác, thứ như ông nên chết rũ trong tù thì hơn!”
Lâm Doãn Nam hoàn toàn chiếm thượng phong, vừa thốt ra toàn những lời cay nghiệt độc địa, vừa hùng hổ đạp gót giày bước tới chỗ ông cụ Đổng.
Soạt!
Một bóng người đột ngột phóng tới chắn ngang hai người, Đổng Sinh giang hai tay ra che chắn ông cụ Đổng phía sau lưng, ánh mắt gay gắt nhìn chằm chằm Lâm Doãn Nam.
“Cô nói đủ chưa?”
“Cô mất não rồi hay sao mà phải trái trắng đen cũng không phân biệt nổi hả?”
“Người của tổ tác chiến kinh tế lại có thể xông bừa vào tư gia của người khác như thế sao?”
Tổ tác chiến kinh tế...
A! Rặt một lũ vô dụng!
Vừa nghĩ đến là muốn nổi điên, người của tổ tác chiến kinh tế đã trả tự do cho Lý Giang Đào ngay trước mũi phòng thẩm vấn.
Bản mặt gian xảo của Lý Giang Đào, bây giờ nghĩ đến, Đổng Sinh chỉ cảm thấy chán ghét cực độ.
Lúc này lại còn có người chạy đến nhà mình nói xằng nói bậy.
Đúng là coi nhà họ Đổng như chỗ không người mà!
Anh ta không ngờ một nhân viên tổ tác chiến kinh tế tép riu lại dám một thân một mình xông vào nhà họ Đổng.
Còn dám lớn tiếng ngay tại địa bàn nhà họ Đổng, nói toàn những lời ngông cuồng chướng tai.
Đột nhiên!
Đổng Sinh híp mắt lại.
Đúng rồi, con ranh này lấy lá gan to đến thế từ đâu ra chứ, nó chẳng qua dựa vào thân phận người của tổ tác chiến kinh tế mà thôi.
Đổng Sinh biết đây là tổ chức chịu trách nhiệm chuyên môn điều tra tội phạm kinh tế ở Giang Thành.
Bình thường khi ra ngoài làm việc đều chỉ mặc thường phục ngụy trang cực kín kẽ, nào có ai như cô ả này...
Chẳng lẽ...
Cô gái này là người do thế lực đứng sau lưng Lý Giang Đào phái đến?
Trong lòng Đổng Sinh thầm nghĩ, hai mắt trừng trừng nhìn xoáy vào Lâm Doãn Nam.
“Nhà họ Đổng không chào đón cô!”
“Tổ tác chiến kinh tế của mấy người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả!”
“Lập tức cút khỏi nhà chúng tôi!”
Nghe thấy những lời nói xúc phạm đến công việc mà bây giờ cô ta tôn sùng như thần thánh, Lâm Doãn Nam nộ khí xung thiên, đanh giọng phản bác.
“Anh dựa vào đâu mà dám nói vậy hả?”
“Cái kiểu công tử nhà giàu quần là áo lượt coi trời bằng vung như anh, dám lén lút làm cả những chuyện cấu kết táng tận lương tâm kia…”
“Có tư cách gì vu khống tổ tác chiến kinh tế chúng tôi?”
“Anh không có tư cách!”
Đổng Sinh cười gằn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, cánh mũi phập phồng thở gấp.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Được lắm! Cô nói vu khống chứ gì”.
“Vậy cho tôi hỏi nhé, từ lúc bước vào đây đến giờ có từ nào cô nói ra mà không phải vu khống không?”
Chỉ thấy khóe môi Lâm Duẫn Nam cong lên, một nụ cười khinh bỉ lướt qua khuôn mặt.
“Đúng là điếc không sợ súng!”
“Đám mặt người dạ thú các người chống mắt lên mà nhìn cho kỹ, xem còn dám già mồm quanh co không!”
Lâm Doãn Nam lấy tập hồ sơ vẫn đang ôm trong ngực ra.
“Bộp!” Một tiếng, tập hồ sơ bị ném đến trước mặt ba người.
Đổng Sinh bước tới mở ra, cẩn thận lật từng trang.
Chỉ phút chốc, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kinh ngạc.
“Xem cho kỹ đi, xem bọn tư bản các người đã làm ra những chuyện tốt đẹp cao cả gì!”
Không ngờ.
Đổng Sinh nghe xong cười phá lên: “Ha ha ha, vô căn cứ đến nực cười!”, nói xong đưa tập hồ sơ đến chỗ ông nội và Vu Kiệt.
Sau đó lại đưa mắt lạnh lùng nhìn Lâm Doãn Nam, từng bước từng bước áp sát cô ta.
“Rốt cuộc thì cô là ai?”
“Loại người giả thần giả quỷ vu khống người khác này... rốt cuộc là từ đâu tới?”
Đổng Sinh bắt lấy cánh tay trái đang giơ lên của Lâm Doãn Nam, trong mắt lóe lên tia giận dữ không kềm chế nổi, giọng nói đột ngột cao lên một quãng tám.
“Nói!”
Cô gái này cầm tập hồ sơ hàm hồ cẩu thả kia đến tận nhà kiếm chuyện, nếu không phải kẻ sau lưng Lý Giang Đào sai đến, thì còn có thể là ai?
Vu Kiệt và ông cụ Đổng xem xong tập hồ sơ, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Hồ sơ này hoàn toàn bẻ cong sự thật, đổi trắng thay đen.
Xem xong hồ sơ, chân mày Vu Kiệt nhăn tít.
Tiếp đó, anh càng thêm chắc chắn rằng đã có người giờ trò mờ ám đằng sau chuyện cổ phần của nhà họ Đổng và tiền quyên góp của người trong thôn.
Nhưng mà...
Là ai?
Vu Kiệt nhìn Đổng Sinh đang nổi điên với Lâm Doãn Nam bên cạnh, lòng cảm thấy nặng nề.
Mặc kệ là ai.
Cũng tuyệt đối không phải là cô ta.
“Đổng Sinh! Mau buông tay ra!”
Vu Kiệt bước lên phía trước, vung tay ngăn Đổng Sinh lại, bảo anh ta mau chóng buông tay ra.
“Anh Vu! Con ả này mưu đồ bất chấp, chắc chắn không phải người của cái tổ tác chiến kinh tế gì đó đâu!”
Đổng Sinh trợn trừng hai mắt, không rõ vì sao Vu Kiệt lại...
“Buông ra đi! Cô ấy không phải như cậu nghĩ đâu, hãy tin tôi”.
Đôi mắt kiên định của Vu Kiệt như nhìn thấu anh ta.
“Cái này…”
Đổng Sinh cau mày, chỉ có thể chọn cách tin tưởng Vu Kiệt, thế nên anh ta hất tay Lâm Doãn Nam ra.
Lâm Doãn Nam bị đau, giật lùi về sau một bước, xoa xoa nắn nắn cổ tay trái của mình, lầm bầm bất mãn.
“Sao hả? Chứng cứ đều ở trước mặt cả đấy, vẫn còn cứng đầu không chịu nhận nữa à?”
“Hài hước là nói tôi không phải người của tổ tác chiến kinh tế, vậy mà cũng nghĩ ra được!”
Vu Kiệt cười nhạt, móc chiếc USB trong túi ngực ra, nói với Lâm Doãn Nam.
“Lâm Doãn Nam, tôi tin cô là người của tổ tác chiến kinh tế, cũng tin rằng hồ sơ kia là do tổ tác chiến kinh tế đưa cho cô, sai cô đến đây bắt ba người chúng tôi”.
Soạt!
Lời vừa nói ra.
Ba người nhất loạt quay lại nhìn Vu Kiệt, mỗi người có phản ứng khác nhau.
Ông cụ Đổng: Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đổng Sinh: Con ả này rốt cuộc có thân phận gì?
Lâm Doãn Nam: Vu Kiệt làm sao mà biết được?
Sao anh lại biết… mình được lệnh đến bắt anh?
“Lâm Doãn Nam, cô chẳng qua chỉ là bị những lời nói bịa đặt che mờ hai mắt mà thôi”.
Vu Kiệt cắm chiếc USB vào máy tính, từ tốn nói với Lâm Doãn Nam.
“Tự cô xem cho kỹ vào!”
“Đây… mới là sự thật!”