Mạc Vãn Phong khẽ cau mày, không hiểu gì cả.
Suốt dọc đường ông ta đều đang nghĩ, trong chuyện này rốt cuộc còn có chỗ nào bỏ sót chứ.
Nhưng nghĩ rất lâu, cũng không có ai báo cáo chuyện này với ông ta.
“Trước tiên đừng quá lo lắng, chúng ta đến bệnh viện rồi bàn bạc tiếp”.
Mạc Vãn Phong nói.
Sau đó, đoàn người này cũng đã đến bệnh viện.
Bọn họ vô cùng vội vàng, nên rất nhanh đã đến phòng bệnh của Vu Kiệt.
“Chúng tôi kiểm tra một chút!”
Bốn người phong thánh vội vã bước lên trước, nhìn chằm chằm Vu Kiệt, bắt đầu tìm lục.
Mạc Vãn Phong đưa tay ra hiệu, gọi một vị giáo sư đến bên cạnh.
“Lúc điều trị vết thương của cậu ấy, các người có nhìn thấy một viên đá không?”
“Hả?”
Vị giáo sư này kinh ngạc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Làm gì có viên đá nào chứ, lúc đó trên người cậu ấy ngoại trừ máu ra thì toàn là áo quần rách, căn bản không có thứ gì khác".
Những người này liếc mắt nhìn vị giáo sư, khẽ cau mày.
“Lẽ nào có nhầm lẫn gì sao”.
Một người phong thánh nghi ngờ nói.
“Có lẽ không đâu”.
Một người phong thánh khác đáp.
Những người này đã tìm lục khắp người Vu Kiệt, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì bất thường.
“Hay là cứ báo chuyện này với Quốc Phái một tiếng trước đi”.
Người phong thánh kia cũng không tiếp tục tìm nữa, sợ ảnh hưởng đến Vu Kiệt.
Mạc Vãn Phong nói xong, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi…
Độ nhiên có một tin nhắn được gửi đến.
“Ông Nam đến rồi!”.
Danh Sách Chương: