Dẫn theo Dương Cẩm Tú.
Diệp Lâm thì được bốn chiến sĩ khỏe mạnh khiêng trên cáng cứu thương, nhanh chóng đưa vào phòng giải phẫu của bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô.
Hai đầu gối vỡ nát, xương đâm xuyên qua thịt, một phần dây thần kinh đùi đã bị tổn thương nghiêm trọng, với tình trạng như thế này, dù được đưa đến điều trị ở bệnh viện đứng đầu trong thế tục thì kết quả cũng sẽ là tàn phế cả đời, không thể đứng dậy được nữa.
Bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô cũng thế, nhưng đó là đối với thế tục, còn hiện tại, đường đường có Y Thánh Mặc Bạch tại đây, kỳ tích hẳn sẽ đến, thế nên, ca phẫu thuật hai chân lần này, đương nhiên sẽ do Mặc Bạch làm bác sĩ mổ chính.
Mặt khác, sau khi chịu một chưởng của lão tăng phong Vương, tình trạng những cường giả phong Thánh của Quốc Phái cũng không mấy tốt đẹp, sau khi đưa Diệp Lâm đến bệnh viện, bọn họ lập tức lên xe Jeep quân đội màu xanh lá quay về trụ sở của Quốc Phái để tiến hành trị liệu.
Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú thì đến làm bạn bên cạnh ông cụ Lý.
Sau khi đỡ ông cụ về giường, để cụ nằm thoải mái, Vu Kiệt lập tức đứng thẳng người, hướng về phía ông cụ Lý, cung kính cúi chào.
“Ông nội”.
Ông cụ Lý mỉm cười, nụ cười hiền từ: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Thế nhưng, Vu Kiệt không cười nổi, anh nhìn chiếc mũ quân đội màu xanh lá có đính ngôi sao năm cánh trong tay ông nội mình, nước mắt chực trào ra.
Nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện anh đang nhìn chiếc mũ kia, tươi cười trên mặt ông cụ Lý thoáng biến mất.
Hóa ra, phần lễ nghi này…
Là để kính người bạn già Lưu Mặc Sinh của cụ…
Cũng đúng!
Nên cúi chào.
Mặc niệm một phút, đây chính là thời khắc thần thánh nhất để thế hệ sau nói lời tiễn biệt với bậc tiền bối.
Làm nhiều như vậy.
Nói nhiều như vậy.
Cho nhiều như vậy.
Nhưng ngay cả lần cuối cùng cũng không được gặp mặt, trong mắt Vu Kiệt tràn đầy áy náy, đành phải cúi chào chiếc mũ quân đội màu xanh lá kia.
Không… điều khiến người ta cảm thấy bất lực nhất cũng chỉ thế thôi.
Khi bạn muốn báo đáp người nào đó, lại phát hiện người nọ đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.
Bạn không còn cơ hội nữa.
“Sắp đến thất đầu rồi, còn có vài ngày nữa!”
Ông cụ Lý lên tiếng phá vỡ trầm mặc, dừng một chút, cụ nói tiếp: “Thi thể được đặt trong kho lạnh của nhà tang lễ Giang Thành, mấy năm nay, ông Lưu của con rất thích ở Giang Thành, phía… trên quyết định sẽ chôn cất ông ấy ở trên ngọn núi cao nhất, trong nghĩa trang liệt sĩ Giang Thành”.
“Ngày kia sẽ hạ táng, ông Lưu của con không con không cháu, trong nhà cũng không có người lớn tuổi nào, bên cạnh ông ấy không có người thân, Tiểu Kiệt à, lát nữa con thu xếp một chút, mang Cẩm Tú quay về Giang Thành, túc trực một ngày bên linh cữu của ông Lưu, tiễn ông ấy một đoạn đường cuối cùng”.
Môi Vu Kiệt run run, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống từ khóe mắt: “Được ạ!”
“Về đến Giang Thành, thư ký Vương sẽ đợi con ở đó!”
“Lúc đến túc trực bên linh cữu cho ông Lưu, nhớ mang theo một ít lá trà, trong nhà có Đại Hồng Bào trên đỉnh Vũ Di, trước khi đi, con ghé nhà lấy theo, ông Lưu của con thích nhất là trộm uống trà của ông, mang đi đi, để ông ấy uống cho đã”.
“Được ạ!”, Vu Kiệt liên tục gật đầu, nhớ kỹ những lời căn dặn của ông nội.
Thấy anh như vậy, ông cụ Lý không khỏi đau lòng.
Cũng không phải ghen ghét gì, mà là…
Sợ!
Nhớ ngày đó, ông và Lưu Mặc Sinh cùng kề vai chiến đấu trong trận chiến tàn khốc của thế kỷ trước, bọn họ nhìn thấy người bên cạnh mình lần lượt chết đi, cảm giác chua xót vì ly biệt hệt như bị ai đó móc trái tim ra khỏi lồng ngực, đau đớn đến tận cùng.
Cảm giác đau đớn như bị tra tấn mà Vu Kiệt phải trai qua lúc này… cũng lắm cũng chỉ thế mà thôi!
Sau khi đã căn dặn đầy đủ, ông cụ Lý lại trầm mặc hồi lâu.
Bầu không khí trở nên ngượng nghịu, và có phần kỳ quái.
Ở bên ngoài, Lão Ưng cùng y tá đang chờ đợi đều cảm thấy như vậy.
Chẳng phải còn sống trở về thì nên vui mừng à?
Bởi vì có người chết!
Một người rất quan trọng.
Nói thật, ông cụ Lý tính được trời, tính được đất, nhưng lại không biết làm cách nào để an ủi đứa cháu trai này của mình.
Ông cụ ho khan một tiếng: “Thật mệt mỏi!”
“Ông nội!”
“Hử?”
Vu Kiệt buông tay xuống, hai bàn tay nhanh chóng siết chặt: “Xin ông hứa với con, lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa… có được không?”
“…”, ông cụ Lý.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Cụ mỉm cười gật đầu: “Được!”
Đúng lúc này, thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong bước nhanh đến.
Theo sau ông ta là Lý Nam. Khoảng thời gian trước, Lý Nam ở lại căn cứ cách chùa Hàn Sơn 30km, quan sát cuộc chiến từ xa, sau khi tất cả đã kết thúc, ông ấy lập tức ngồi trực thăng quay về.
Hai người cùng đi đến.
“Ông cụ Lý, đã lâu không gặp!”
“Thằng nhóc này, đúng là không thành thật gì cả!”, ông cụ Lý nói với Mạc Vãn Phong.
“Không phải chứ, đi theo anh Nam, sao có thể thành thật cho được!”, Mạc Vãn Phong phát hiện bầu không khí có chút bi thương, ông ta bèn pha trò.
“Đi chỗ khác, có liên quan gì đến tôi hả?”, Lý Nam nhếch miệng, đáp lại.
“Được rồi, nói chuyện chính đi!”, ông cụ Lý nói.
“Đúng vậy!”
Mạc Vãn Phong vội lấy ra một xấp tài liệu, đặt ở trước mặt ông cụ Lý: “Theo như lời khai của các nhân chứng mà cụ đã cung cấp cho chúng tôi, về cơ bản, có thể kết luận, người ra giá cao để sát thủ hai giới lấy mạng Vu Kiệt, cháu trai của cụ, chính là Trần Sâm”.
“Ngoại trừ việc này, còn có một số chứng cứ liên qua phơi bày tội ác của Trần Sâm. Hai mươi lăm năm trước, ông ta đã cấu kết với chùa Hàn Sơn, giết chết chị Ngọc, trong sự kiện y tá của bệnh viện Ninh Thành bị Tứ Thánh Tử giết chết, ông ta cũng có liên quan, mỗi một chuyện đều đủ để xử bắn ông ta”.
“Cụ Lý, cụ muốn phái người tự xử trí hay là để tôi ra tay, tránh việc bị người ta nắm được sơ hở?”
Nói đến đây, Mạc Vãn Phong cố ý hạ giọng.
Nhất là khi nói đến mấy chữ “nắm được sơ hở” kia.
Đã có thể lên đến địa vị ngày hôm nay, đương nhiên, ông cụ Lý có thể nghe ra ẩn ý trong đó, cụ không vội đáp, mà liếc nhìn Vu Kiệt cùng Lý Nam.
“Về chuyện của Tiểu Ngọc, hai mươi lăm năm trước, người làm bố chồng như ông đã không xử lý tốt, hôm nay, ông giao quyền quyết định cho hai bố con, muốn tự tay giết hay giao cho Tiểu Mạc, ông già này đều nghe theo các con!”
Từ tận đáy lòng, ông cụ vẫn luôn cảm thấy áy náy với con dâu, nên không muốn đưa ra quyết định nào nữa.
Sau khi nghe những lời này, Lý Nam quay sang nhìn Vu Kiệt, thở dài: “Nói đi nói lại cũng là chết, Trần Sâm chắc chắn sẽ không thoát được, Tiểu Kiệt, con quyết định đi, bố nghe con!”
“Bố…”
“Ông nội…”
Vu Kiệt quay sang nhìn Mạc Vãn Phong.
Đây là thù giết mẹ.
Là mẹ ruột của anh.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng được gặp mẹ ruột Tiểu Ngọc của mình, nhưng anh có thể cảm nhận được tình thương mà mẹ dành cho mình.
Bởi vì anh bị ngạt thở, cho nên mẹ mới liều lĩnh chạy ra khỏi bệnh viện, đi vào rừng tìm anh.
“Mẹ…”
Chính tay giết chết kẻ thù, cảm giác đó rất thoải mái.
Vừa nghĩ đến những lời mà Trần Sâm nói trước mộ, anh không kiềm được cơn giận.
Thế nhưng…
Quốc có quốc pháp, gia có gia uy.
Kẻ giết người bị người khác giết.
Vậy thì còn gì là quốc pháp.
“Giao cho tổ chức Đệ Nhất đi!”
Rốt cuộc, Vu Kiệt cũng đưa ra quyết định.
Nghe được câu này, ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ Lý gật đầu: “Cứ như vậy đi!”
“Lý Nam, đưa Tiểu Mạc vào hầm giam trong nhà bắt người!”
“Vâng!”, Lý Nam gật đầu.
Kế đó, ông cụ Lý quay sang nhìn Vu Kiệt: “Những gì cần giải quyết, đều đã giải quyết xong, cần xem xét, cũng đã xem xét xong, Tiểu Kiệt, mau đi lạy mộ mẹ con, dẫn theo Cẩm Tú nữa, trò chuyện với mẹ, tối nay, hai đứa sẽ đi Giang Thành!”
“Đợi sau khi túc trực linh cữu cho ông Lưu xong, dẫn Cẩm Tú về đây!”
“Cũng đã đến lúc chuẩn bị hôn sự rồi!”
“Được!”