Với danh nghĩa của Dương Chấn Hoa mà đích thân hủy bỏ liên hôn, điều đó chứng tỏ nhà họ Hàn vẫn muốn liên hôn với nhà họ Dương thì đúng là kẻ ngu si nằm mơ.
Hàn Lưu ngây người ra, hỏi: “Bố… Bố ơi! Đây… Là thật sao?”
Ánh mắt Hàn Thiên có vẻ căng thẳng. Ông ta nắm chặt nắm đấm, toàn thân toát ra vẻ phẫn nộ nhưng ông ta không bộc phát ra luôn.
“Tôi biết rồi! Lấy danh nghĩa của tôi tuyên bố ra bên ngoài, lần hủy hôn này là do nhà họ Hàn không ưng cô chủ nhà họ Dương nữa”.
“Bốp”, nói xong Hàn Thiên cúp điện thoại luôn. Có một cảm giác bị sỉ nhục dấy lên trong lòng ông ta.
“Hai lần rồi, hai lần rồi…”, khóe mắt ông ta sắc nhọn như lưỡi dao: “Ba năm trước, nhà họ Dương đề xuất việc liên hôn trước, kết quả là cô chủ nhà họ Dương bỏ trốn ngay ngày đính hôn, khiến danh tiếng của con trai cả nhà ta bị ảnh hưởng”.
“Bây giờ lại là nhà họ Dương các người chủ động liên hôn, kết quả là… Lão già kia! Ông lấy nhà họ Hàn ra làm trò đùa phải không?”
“Dương Chấn Hoa! Ông tưởng rằng mình giỏi lắm sao?”, Hàn Thiên nghiến răng, giọng nói điên cuồng, thần sắc dữ tợn.
Vu Kiệt ngồi trong phòng thẩm tra, khi nghe thấy câu này thì khẽ cười, nói: “Hàn Lưu! Có thấy đau không? Có thất vọng không? Loại cặn bã như mày, cuối cùng cũng phải nếm mùi nhục nhã thôi”.
“Mày…”, Hàn Lưu tức đến nỗi khó thở, suýt nữa còn hộc máu.
Hắn ta nhìn hằm hằm vào camera, ngón tay dường như sắp cào rách da thịt: “Đều tạo mày, tại mày, đồ khốn. Tất cả đều là lỗi của mày”.
“Tao hiểu rồi! Ông cụ Dương nhất định hủy hôn vì chân của tao. Ông cụ cảm thấy một người khuyết tật không xứng với Dương Cẩm Tú. Đều trách mày, tại mày hết”.
“Thằng họ Vu kia! Tao phải giết mày, giết mày”, Hàn Lưu đổ hết lỗi lầm lên người Vu Kiệt.
Theo như Hàn Lưu thấy, tại Vu Kiệt đánh gãy chân của hắn ta nên mới khiến ông cụ Dương cảm thấy hắn ta… Khiếm khuyết. Vì vậy thấy hắn ta không xứng làm con rể nhà họ Dương nữa.
Hắn ta thấy hận… Từ võ quán Tứ Hải đến đây, từ ban ngày đến bây giờ, nỗi phẫn nộ trong lòng luôn dâng trào, cuối cùng nó tuôn trào như nham thạch.
Hắn ta… Dường như mất đi lý trí.
“Bố ơi… Đưa cho con khẩu súng, con phải bắn chết nó. Loại chó này đánh gãy chân con, hại con mất đi liên hôn với Dương Cẩm Tú. Con phải giết nó, phải giết”, Hàn Lưu hét lớn với bố của mình, sự điên cuồng trong giọng nói khiến Hàn Thiên ngỡ ngàng.
Theo như Hàn Lưu thấy, xung quanh đều là hộ vệ của nhà họ Hàn. Vương Lập là người nhận ân huệ của nhà họ Hàn nên chắc chắn không dám nhúng tay vào. Hắn ta nghĩ, tên Vu Kiệt đang bị trói trên ghế kia chỉ như con dê đợi bị giết thịt thôi. Hắn ta vốn muốn hành hạ từ từ nhưng hiện giờ hắn ta không muốn nữa, chỉ muốn bắn chết luôn Vu Kiệt thôi.
Nhưng Hàn Thiên vẫn giữ được bình tĩnh, nói: “Bây giờ ra tay thì còn sớm quá”.
“Sớm ư? Không sớm nữa đâu bố, bố phải báo thù cho con chứ? Nó đã đánh phế một chân của con đấy? Một chân đấy bố ạ”.
Nghe thấy tiếng khóc lóc ỉ ôi của Hàn Lưu mà Vu Kiệt thấy ghê tởm. Một người đàn ông mà khóc tu tu như đàn bà, lúc này ánh mắt anh kiên định nhìn về phía camera, nói: “Còn do dự gì nữa? Lẽ nào còn sợ người đang bị trói chặt hai tay sao?”
“Thằng ranh, đừng có hống hách! Đợi lát nữa tao sẽ cho mày biết tay”.
Không phải vì Vu Kiệt hống hách mà chỉ là sau khi nghe thấy Dương Cẩm Tú và Hàn Lưu hủy liên hôn thì anh không còn gì lo lắng nữa.
Nếu đã không còn lo lắng, vậy thì anh cũng yên tâm giải quyết việc của mình. Hơn nữa, trong cục có người tổng phụ trách, còn người của hiệp hội quyền anh đang làm việc cho những kẻ có quyền thế. Nếu không xử lý đám người này thì Vu Kiệt không thể nuốt được cục hận này.
“Bố ơi… Bố còn đợi gì nữa? Con đã không thể chịu nổi nữa rồi”, Hàn Lưu hỏi.
Hàn Thiên trầm giọng nói: “Đừng vội! Đợi hiệp hội quyền anh ban bố văn bản xử lý Vu Kiệt thì chúng ta có thể ra tay rồi. Đến lúc đó con muốn xử lý thế nào thì tùy con, không ai dám cản con đâu”.
“Đợi?”
“Tại sao phải đợi?”
“Để không xảy ra bất trắc, chỉ cần tên khốn này nhận được văn bản xử phạt của hiệp hội quyền anh thì việc nó ở đây là hợp lý. Chứ ngộ nhỡ bị truyền thông công khai làm khó, vậy có phải bất lợi cho chúng ta không?”, Hàn Thiên làm việc rất cẩn thận.
Bắt Vu Kiệt đến đây mà không được phép, nếu ở một mức nào đó có thể được coi là ‘điểm yếu’ dễ bị người ta nắm thóp. Và văn bản xử phạt của hiệp hội quyền anh sẽ là lời giải thích cho chuyện này.
Như kiểu giải thích ‘Tại sao Vu Kiệt lại phải ở đây? Thậm chí là tại sao Vu Kiệt lại chết ở đây?’
Hàn Lưu nghe thấy vậy thì thúc giục: “Vậy văn bản đâu ạ? Bố giục họ đi”.
Vu Kiệt nheo mắt, anh đã nghe thấy tất cả: ‘Hóa ra đám người này lại chơi trò cao tay thế?’
Ha ha!
Hàn Thiên ánh mắt âm trầm, lấy điện thoại gọi cho Lưu Khánh Phong. Lần này là ông ta chủ động gọi.
“Tút, tút…”.
“Sếp Hàn, ông… Ông tìm tôi?”, Lưu Khánh Phong bề ngoài thì cười hì hì nhận điện thoại nhưng thực tế thì trong lòng lo lắng cực độ.
“Văn bản xử phạt ban nãy bảo ông làm đâu? Chẳng phải tôi nói là, Vu Kiệt vi phạm quy định, dám thách đấu khi chỉ ở vị trí là đấu tập, ông làm việc kiểu gì vậy?”, Hàn Thiên mắng mỏ.
“Sếp Hàn… Tôi…”.
“Trong vòng ba phút, tôi muốn văn bản đó phải được công bố ra ngoài. Nếu như làm không được thì ông đợi bị rút vốn đầu tư đi”, nói xong Hàn Thiên đang định cúp điện thoại thì không ngờ một giây sau, Lưu Khánh Phong vội nói: “Sếp Hàn! Vậy thì ông cứ rút vốn đi. Chứ chuyện này… Tôi không làm được”.
“Cái gì?”, lời nói vừa dứt thì Hàn Thiên trợn trừng mắt lên.
Cứ rút vốn đi? Đầu óc Lưu Khánh Phong có vấn đề rồi chăng? Trước đây vì muốn lôi kéo đầu tư cho hiệp hội quyền anh mà ông ta chạy khắp nơi Ninh Thành để kêu gọi, nhưng sao giờ lại nói ra câu này? Ông ta không muốn tiền nữa sao?
“Ông nói vậy là có ý gì?”, Hàn Thiên lạnh lùng hỏi.
“Sếp Hàn! Tôi nói thật với ông vậy. Văn bản xử lý Vu Kiệt tôi không làm được đâu. Ngược lại, bây giờ tôi chính thức thông báo với ông, hiệp hội quyền anh quyết định xử phạt con trai Hàn Lưu của ông. Những văn bản có liên quan sẽ được công bố trong mười phút nữa. Ông cũng đừng trách tôi, tôi thật sự… Là bị ép”.
“Bị ép…?”, Hàn Thiên ý thức được điều gì đó, hỏi: “Có người gây áp lực cho ông sao?”
“Đúng thế! Sếp Hàn! Người đó… Tôi không dây vào được”.
“Ai?”
Hàn Thiên chất vấn: “Là kẻ nào không có mắt vậy? Hắn lẽ nào không biết con trai tôi bị đánh gãy chân sao?”
“Là Dương Chấn Hoa, ông cụ nhà họ Dương”.
Đúng như theo ý muốn của Hàn Thiên, Lưu Khánh Phong đã nói ra rồi. Và lúc Lưu Khánh Phong nói ra câu này thì Hàn Thiên vô cùng chấn động.
“…”, Dương Chấn Hoa.
“Sao lại là cái lão già này?”, ông ta rống lên.
“Sếp Hàn! Ông cụ Dương bảo tôi chuyển lời đến ông là, trời có đạo trời, người có đạo của người. Nếu trời cao không có mắt, không quản được công lý thì sẽ có con người quản. Ông ấy còn cảnh cáo tôi, nếu như dám làm trái quy định thì sẽ cho tôi cút khỏi đây”.
“Sếp Hàn! Tôi không chọc vào ông cụ Dương được, vì vậy ông…”.
“Tự xem mà giải quyết đi”.
“Bụp”, điện thoại cũng cúp luôn.
Trong phòng lúc này không khí vô cùng nặng nề.
Không dám chọc vào ông ta mà dám đắc tội với tôi ư?
Hàn Thiên đá chân một cái, phẫn nộ đạp đổ cái bàn trước mặt: “Dương Chấn Hoa! Lão già thối này! Đồ chết tiệt, ông… Ông không xong với tôi đâu”.
- ---------------------------