Đây không phải một người tầm thường!
Vu Kiệt rất ít khi gặp người như vậy.
Ngoài ông nội, Lão Lưu, thì tương tự cũng chỉ có ông lão tóc bạc trước mắt này mà thôi.
“Ông là…”
Vu Kiệt hỏi dò.
“Đây chính là nhân vật lớn của giới kinh tế Hoa Hạ, cũng là người được người sáng lập và hậu thuẫn cho Hội thương nghiệp Long Đầu tại Hoa Hạ tín nhiệm nhất”.
Ông cụ Lý đứng một bên giới thiệu.
Ông khẽ gật đầu, ra hiệu với Cổ Thu.
Cổ Thu cười nhạt, coi như là đáp lại.
Thoạt nhìn, hai người cũng không có vẻ gì là thân thiết cho lắm.
Nhưng mà ông cụ Lý biết rõ, nhà họ Lý bọn họ phải chịu ơn của ông lão này.
Ông và Cổ Thu có quen biết, chỉ là không thân lắm mà thôi.
“Tôi biết rồi, ông là… ông Cổ!”
Vu Kiệt cả kinh.
Anh nhanh chóng nhớ ra, nhân vật lớn trong truyền thuyết này mình đã từng nghe nhắc đến.
Thậm chí, ông cũng thường hay xuất hiện trên TV nữa.
Ngay cả trong một số sách vở tài liệu của quân đội cũng có những kiến thức lý luận liên quan đến ông lão này và những nghiên cứu học thuật mang tính đi trước đón đầu.
Toàn bộ giới kinh tế đều vô cùng kính trọng, coi như người thầy chung.
Nếu như không có ông, nền kinh tế Hoa Hạ còn lạc hậu rất xa so với hiện tại.
Người này, chính là Cổ Thu!
“Lang Vương của chúng ta vậy mà cũng biết tôi sao, có vẻ tôi vẫn còn đôi chút ảnh hưởng nhỉ!”
Cổ Thu cười thản nhiên.
“Tên tuổi của ông, toàn bộ Hoa Hạ đều như sấm động bên tai”.
Vu Kiệt cười, sau đó nhìn về phía ông cụ Lý.
Anh đang định hỏi tiếp theo sẽ đi đâu thì ông cụ Lý đã vỗ vai anh.
“Tiểu Kiệt à, cô hai của cháu trước đây từng chịu khổ trong tù một thời gian vì vụ chiếc xe Porsche thể thao, cũng nhờ ông ấy hậu thuẫn giúp đỡ rất nhiều”.
Ông cụ Lý đưa tay chỉ đầy hàm ý, nghiêm túc giới thiệu.
Vu Kiệt lập tức hiểu ngay, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây.
.
Danh Sách Chương: