Dương Cẩm Tú dần dần ngừng nức nở, nước mắt lưng tròng.
Hai người lại nhìn vào mắt nhau, cảm nhận tâm ý của đối phương.
Những người xung quanh đều bất giác quay đầu sang chỗ khác.
Có điều trên mặt bọn họ cũng hiện rõ những nụ cười của người cha già.
Chuyện tốt mà!
Mạc Vãn Phong nói nhỏ: “Này ông Lý, lúc uống rượu mừng của hai đứa nhỏ này, ông nhất định phải uống với tôi một bữa tới bến đấy”.
Trên mặt Lý Nam ngập tràn hạnh phúc, nói “Đương nhiên, đến lúc đó mọi người cùng nhau uống nhé!”
Ai nấy cũng đồng loạt gật đầu, vui mừng cười nói.
Nhưng…
Đúng lúc Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đang tình cảm nồng nàn.
Mọi người trong phòng cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho hai người thì…
Ngoài cửa…
Ngô Tiểu Phàm đang ngồi trên xe lăn chứng kiến toàn bộ cảnh này, cả người sửng sờ.
Biểu cảm trong mắt cô từ kinh ngạc đến mất mát, rồi tuyệt vọng, trong nháy mắt thay đổi liên tục.
Cô chậm rãi cúi đầu xuống, đặt một tay lên ngực.
Đó là một loại cảm giác đau như bị dao cứa vào tim.
Cô khóc rồi, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rớt xuống quần áo, thấm ướt bộ quần áo mới này.
Hai giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vừa trang điểm xong của cô.
“Hóa ra, anh Vu…đã có người yêu rồi”.
Nhà họ Thượng Quan ở thủ đô.
Lúc này Thượng Quan Bắc đã trở lại nhà Thượng Quan.
Thượng Quan Bắc chỉ im lặng nhìn hắn, gật đầu rồi bỏ đi.
Thanh niên này cười tươi nhìn theo bóng dáng hắn ta, nhưng trong giây lát ánh mắt kia bỗng trở nên vô cùng dữ tợn.
“Hừ! Thần kỳ thật đấy, anh tưởng mình còn là Thượng Quan Bắc như trước đây sao?”.
Danh Sách Chương: