Ánh trăng trên trời và đèn đường như phản chiếu lên một tòa biệt thự, người ngoài nhìn vào cảm thấy rực rỡ vô cùng.
Nhưng, một tòa nhà xa hoa nhất, chiếm diện tích lớn nhất trong khu biệt thự đó là nhà họ Lâm, lúc này không khí vô cùng ảm đạm.
Trong một phòng ở tầng ba, toàn thân Lâm Doãn Nam nằm nhoài trước cửa phòng để mở khóa cửa.
Nhưng….
Bất luận cô ta có làm cách nào thì cửa phòng vẫn khóa chặt.
“Không!”
“Mở cửa!”
“Mau mở cửa!”, Lâm Doãn Nam dùng sức lực còn lại đập vào cửa phòng, cầu mong có người bên ngoài giúp cô ta mở cửa ra.
“Người đâu!”
“Mở cửa! Mau thả tôi ra!”
“Mau thả tôi ra”.
Chỉ tiếc rằng, bên ngoài vẫn vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại cô ta, dường như cũng yên tĩnh như trong phòng của cô ta vậy.
Sao có thể thế được…
“Người đâu! Người đâu!”
“Không nghe thấy tôi nói sao?”. Truyện Full
“Mau mở cửa ra!”
Bên ngoài cửa, nữ giúp việc sốt sắng đi lại ở hành lang bên ngoài cửa phòng, hai tay không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng.
Cuối cùng, cùng với tiếng đập cửa kịch liệt và tiếng gào thét phẫn nộ khiến nữ giúp việc canh chừng bên ngoài không thể kìm được nữa.
Chỉ thấy cô ta nhanh bước đi đến bên cửa, run rẩy nói với giọng cầu xin: “Ôi, cô chủ ơi!”
“Cô đừng cố phí sức nữa”.
“Chú của cô và gia chủ đã hạ lệnh, không thả cô ra đâu”.
Giọng nói này là…
Là chị Trương… Người đã chăm sóc cho Lâm Doãn Nam từ nhỏ đến lớn.
Tiếp đó, Lâm Doãn Nam như tìm thấy hy vọng, lớn tiếng nói ra bên ngoài cửa phòng: “Chị Trương! Là tôi, Doãn Nam đây”.
“Cầu xin chị mở cửa phòng giúp tôi”.
“Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng phải lập tức đi làm…”.
Thật không ngờ, chưa đợi cô ta nói xong thì chị Trương, người từ nhỏ đã yêu quý cô ta như ruột thịt, lúc này ngắt lời Lâm Doãn Nam: “Đủ rồi! Đừng nói nữa, Doãn Nam!”
“Nghe lời khuyên của chị Trương đi! Cô chủ có làm gì cũng vô nghĩa thôi”.
“Cô cứ an phận nghỉ ngơi trong phòng đi! Chị Trương sẽ luôn túc trực bên ngoài cửa”.
Xoẹt! Lời nói của chị Trương dường như chậu nước lạnh đổ lên đầu của Lâm Doãn Nam khiến trong lòng cô ta lạnh buốt.
“Thật sự…”.
“Như vậy sao…”?
Lâm Doãn Nam bất lực, lẩm bẩm vài câu.
Chị Trương mà từ trước đến nay luôn yêu thương và đồng ý với bất cứ yêu cầu của mình, giờ đây lại từ chối giúp đỡ mình.
Không cần nghĩ nhiều, tất nhiên là do người trong gia tộc của cô ta, tất nhiên là do chú…
Dần dần… Cô ta dần dần bất lực ngồi sụp xuống đất.
“Lộp bộp!”
“Lộp bộp!”
Những giọt nước mắt dần rơi xuống, thấm ướt vạt áo của Lâm Doãn Nam.
Những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay như những tia sáng trong suốt như pha lê.
Cô ta biết lúc này mình có đập cửa kiểu gì cũng vô ích.
Những thủ đoạn của gia tộc, làm sao mà Lâm Doãn Nam không biết chứ?
Nhưng…
Lần này cô ta thật sự có chuyện vô cùng quan trọng phải đi làm.
Không chỉ vì chính nghĩa trong lòng cô ta…
Mà còn vì…
Vu Kiệt…
Vu Kiệt vẫn đang ở Giang Thành đợi mình…
Lẽ nào mình lại là người nói lời không giữ lời thế sao?
Như vậy làm sao mình xứng đáng với lòng tin của anh ta?
“Không vì cái khác, là vì tôi tin cô, Lâm Doãn Nam”, hôm đó Vu Kiệt đứng trong phòng lớn nhìn mình với ánh mắt kiên định, câu nói này lúc này lại văng vẳng trong đầu Lâm Doãn Nam.
Tin mình…
Kể cả mình nhiều lần ngăn cản anh ta, thậm chí còn ngăn cản và suýt hại chết anh ta ở công xưởng bỏ hoang.
Vậy mà Vu Kiệt lại không để bụng những chuyện đó mà còn giúp mình.
Nếu hôm đó không phải là Vu Kiệt…
Thì mình đã mất mạng ở công xưởng bỏ hoang đó rồi!
Hiện giờ Vu Kiệt bị tổ tác chiến kinh tế bắt, là lúc anh cần sự giúp đỡ nhất.
Nhưng mình thì sao…
Lâm Doãn Nam vùi đầu vào đầu gối, hai tay ôm chặt mình, khóc không thành tiếng.
Hiện giờ mình có thể làm được gì?
Họ giam tôi trong phòng…
Thì tôi nên làm như thế nào?
Đợi đã!
Đột nhiên, dường như cô ta nghĩ đến gì đó nên lấy tay lau nước mắt rồi loạng choạng đứng dậy đi lại phía bàn sách.
Hồi học đại học, cô ta nhớ là mình có đặt một điện thoại ở trong bàn này. Đó là lần đầu mình rời nhà đi học đại học, bố đã mua chiếc điện thoại này cho mình liên lạc với gia đình.
Chỉ có điều, sau này thời đại công nghệ phát triển, chưa đầy hai năm chiếc điện thoại này đã không theo kịp thời đại nên bị ném ở một góc dính đầy bụi rồi.
Bây giờ mà tìm thì chắc chắn còn!
Quả nhiên!
Kéo ngăn kéo ra thì chiếc điện thoại như vật cứu mạng Lâm Doãn Nam nằm yên trong đó.
“Tốt quá rồi!”, Lâm Doãn Nam khẽ cười, vui mừng nói.
Chiếc điện thoại này lỗi thời nhưng chưa hỏng, vì vậy cô ta không vứt đi mà giữ lại đến giờ.
Thật không ngờ, hôm nay có đất dụng võ rồi.
Có chiếc điện thoại này thì có thể có được tin tức bên ngoài.
Đặc biệt là tin tức của Vu Kiệt!
Ánh mắt cô ta như đang chờ mong điều gì đó!
Cô ta lập tức mở máy ra, dựa theo trí nhớ mà nhấc gọi số điện thoại của Vu Kiệt.
“Tút…”, một hồi lâu âm thanh trong điện thoại vang lên khiến Lâm Doãn Nam cũng căng thẳng theo. Trong lúc này, tay cầm điện thoại cũng không ngừng run rẩy.
Mau nghe điện thoại đi Vu Kiệt!
Rốt cuộc hiện giờ tình hình thế nào rồi?
Đột nhiên!
Chỉ nghe thấy tiếng bíp trong điện thoại: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin gọi lại sau…”.
Tắt máy?
Sao có thể thế được?
Tổ tác chiến kinh tế bắt người thì chỉ khống chế tự do của người đó chứ đâu có can thiệp vào vật dụng cá nhân.
Vì vậy, Lâm Doãn Nam lại gọi, lại gọi tiếp.
Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn là tiếng bíp đầy lạnh lùng đó.
Cuối cùng, cô ta không gọi nữa mà gửi tin nhắn.
“Vu Kiệt! Hiện giờ anh thế nào rồi?”
“Tôi đang ở Thiên Thành, hiện giờ vẫn…”.
Cô ta soạn tin nhắn thật nhanh, sau khi đánh từng dòng ra nhưng tin nhắn chỉ hiện thị gửi không thành công.
Chuyện gì vậy?
“Bốp!”, Lâm Doãn Nam đập vào đầu mình.
Hóa ra vẫn chưa mở mạng, cô ta vội vã bật mạng lên.
Lúc này, từng tin tức dồn dập vang lên trong điện thoại của cô ta.
“Vu Kiệt, người dân thôn Vu Gia cấu kết với nhà họ Đổng ăn chặn hai mươi triệu tiền quyên góp!”.
“Vu Kiệt cấu kết với nhà họ Đổng, gia tộc hạng một Giang Thành vu khống hội trưởng Lý của hội thương nghiệp Vạn Hải”.
“Vu Kiệt? Nhà họ Đổng? Hội thương nghiệp Vạn Hải? Chân tướng phía sau họ”.
“…”, từng tin tức xuất hiện, lúc này lại có tin mới nhất được cập nhật.
Lâm Doãn Nam nhanh chóng đảo mắt một cái, nhanh chóng lướt đọc từng tiêu đề.
Cùng với các tin tức đó, Lâm Doãn Nam cũng thấy căng thẳng vô cùng.
Dần dần, cô ta thấy kinh hãi.
“Sao… Sao có thể như này…”.