Người phong Thánh ra tay cũng không phải dễ có dịp thấy tận mắt như pháo hoa ngày Tết đâu.
Nhưng ngay khi gã vừa nói xong lại nghe thấy tiếng cười lạnh của chưởng môn Thiên Sơn.
“Bọn ta đã đạt đến phong Thánh, hơi thở người sống trong trời đất này đều không lọt qua mũi ta, còn cần tới đám camera để dò ra vị trí tên yêu nghiệt đó ư? Ha ha ha!”
Chưởng môn Bắc Chân Môn khinh thường nói: “Chỉ cần tên kia bước vào phạm vi 5 km, vận dụng khí kình một cái, bọn ta muốn tìm ra vị trí của hắn dễ như trở bàn tay, những việc các ngươi làm chẳng qua đều thừa thãi”.
“Này, lũ nhóc nhà họ Thường các người, mau ngoan ngoãn lui ra phía sau mà nhìn, đừng quấy rầy bọn ta chiến đấu là được”.
“Chiến đấu? Ta thấy cũng chẳng cần! Có chưởng môn Thiên Sơn ở đây rồi, chỉ cần định vị được vị trí thằng ranh đó, một mình ngự kiếm của chưởng môn Thiên Sơn cũng đủ chém bay đầu ôn con đó từ khoảng cách hơn trăm mét”.
“Ha ha ha…”
Tâng bốc qua tâng bốc lại, tuy trận chiến vẫn chưa bắt đầu, nhưng đám người phong Thánh này đã cười ha ha cuồng vọng như thể chiến thắng đã nắm gọn trong tay.
Nếu như Vu Kiệt đến đây là kết cục tất yếu.
Vậy thì cái chết của hắn cũng sẽ trở thành chuyện hiển nhiên.
Chênh lệch tuyệt đối về cảnh giới, không hẳn chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm là có thể bù đắp lại được.
Cho dù bây giờ trong võ giới, tài năng thiên bẩm của Vu Kiệt không cần phải bàn cãi, tuy nhiên chân lý ‘cây đẹp giữa rừng, không khỏi nắng mưa’ vẫn mãi mãi không thay đổi.
Nghe thấy lời trêu ghẹo của mọi người, chưởng Môn Thiên Sơn tuyệt không tươi cười, mà hừ nhẹ một tiếng: “Lão già Dược Vương Cốc kia, ông nói sai rồi, bổn tọa bây giờ cũng không cần kiếm nữa”.
“Hử?”
Chưởng môn Dược Vương Cốc cầm cái đỉnh thuốc màu vàng trong tay: “Vậy ý ông là…”
Chỉ thấy chưởng môn Thiên Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, khí kình cả người như bùng nổ, sau lưng xuất hiện hai luồng sáng nhọn hoắt màu trắng, lập tức hai luồng sáng trắng đó từ dưới đất vọt lên, hướng thẳng lên trời, sau khi xoay tròn vài vòng trên không trung cao tít thì quanh quẩn trên đỉnh đầu ông ta.
Nhìn thật kỹ, lại thấy được thứ bị vây trong luồng sáng trắng nhọn hoắt đó, một nửa là lưỡi kiếm, nửa kia là chuôi kiếm, mỗi luồng sáng vây quanh một thứ, toát ra hơi thở sắc ngọt, đạo của thánh nhân, trong lòng tự tại, chỉ cần đứng tại chỗ cũng có thể cảm nhận được hàm ý sát phạt từ trong hai luồng sáng đó.
Thấy cảnh tượng đó, nội tâm bốn gã phong Thánh bỗng chốc ngưng tụ, thầm kêu một tiếng, thật khó mà tưởng tượng.
Ở trận chiến chùa Hàn Sơn, thanh linh kiếm kiếm được chưởng môn Thiên Sơn thai nghén khổ sở này bị Võ Thánh Diệp Lâm một chưởng đánh gãy làm hai, vậy mà lại biến thành hai luồng kiếm quang không tầm thường.
Đây không phải là Thiên Sơn kiếm phái, đứng ngang hàng cùng Thái cực kiếm, được xưng tụng là hai đại kiếm tông của Hoa Hạ sao?
“Quá huyền diệu!”
“Quá huyền diệu!”
“Quả thật là quá huyền diệu”
“…”
Bốn người đều gật gù thán phục.
Đệ tử nhà họ Thường đứng phía sau thấy như vậy, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, sự ngưỡng mộ trong đáy mắt cuồn cuộn như sóng biển mây trời, miên man không dứt, hận không thể ngay lập tức phế quách võ học nhà họ Thường, quay xe lên Thiên Sơn học kiếm pháp.
Có món trang sức tùy thân ngầu lòi như thế, quả thật là màn diễn mở màn quá tuyệt vời còn gì.
Ông ta đột nhiên cảm nhận được một luồng khí kình lớn đến khác thường xuất hiện cách Thường gia trang khoảng 500 mét.
“Đến rồi!”
Chưởng môn Dược Vương Cốc bế khí trong miệng: “Tên yêu nghiệt kia đến rồi”.
“Đến rồi?”.
Danh Sách Chương: