Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuỵt! Ngay lập tức tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Vu Kiệt chỉ ngồi trên đất, giơ một tay lên mà nắm chặt lấy nắm đấm của Lý Đại Năng. Dáng vẻ đó như kiểu không tốn chút sức lực nào.

Dường như cú đấm ban nãy chỉ gây nên cảm giác đau đớn nhất thời chứ không phải là nội thương.

Tên Vu Kiệt này… Sao có thể lợi hại như vậy?

Lúc này, thể hiện của Vu Kiệt dường như nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Đến Lý Đại Năng cũng biến sắc. Hắn ta có thể cảm nhận được bàn tay kia có sức mạnh lớn thế nào. Bất luận hắn ta dùng lực thế nào thì cú đấm vẫn không thể tiến về trước nửa bước.

Hắn ta bắt đầu thấy hoang mang. Nhưng cũng đúng lúc này, Vu Kiệt nắm chặt cú đấm của hắn ta rồi đứng thẳng dậy. Lý Đại Năng không giữ thăng bằng được nên ngã về sau. Hiện giờ cổ tay cũng truyền lại cảm giác đau đớn khó tả.

Hắn ta trợn trừng mắt, mắng: “Thằng phế vật này, bỏ ra, mau bỏ tao ra”.

Vu Kiệt như không nghe thấy, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Đại Năng và vẫn nắm chặt tay hắn ta.

Lý Đại Năng quát lớn: “Thằng khốn này! Tao cảnh cáo mày, trong võ quán ẩu đả đánh nhau sẽ bị đuổi đấy. Mày muốn thế lắm à?”

“Đánh nhau?”, ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng.

Con người sinh ra vốn bình đẳng, ai nói là đấu tập thì mình sẽ đứng nguyên để bị đánh? Vu Kiệt đến đây vì muốn tìm kiếm Dương Cẩm Tú nên đành phải lựa chọn như này, chứ không phải vì giấc mơ trở thành võ sĩ.

Đấu tập thì được nhưng làm bao cát chịu đòn thì xin lỗi nhé, không bao giờ…

Vu Kiệt cũng có kiêu ngạo của mình, kể cả bị đánh bại trước người khác nhưng nhất định không làm kẻ vô dụng quỳ dưới chân người.

Anh là một con sói, một con sói kiêu hùng.

Vu Kiệt hỏi: “Anh nói tôi đánh anh? Xin hỏi, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay đánh anh?”

“Mày…”, Lý Đại Năng ấp úng không nói nên lời.

Vu Kiệt hỏi tiếp: “Cú đấm của tôi có đập lên đầu anh không?”

“Cú đấm của tôi có đập nát anh được không?”

“Trên người anh có chỗ nào bị tôi đánh không? Hả? Anh nói xem nào”.

Ba câu hỏi liên tiếp, anh đi về trước, còn Lý Đại Năng thì không ngừng lùi về sau. Hắn ta rất muốn thu tay lại nhưng không được.

Tên này rốt cuộc là con quái vật gì vậy? Sao Triệu Lệ Lệ lại quen hắn? Lý Đại Năng lúc này như ngây như dại.

Vu Kiệt không hề đánh hắn ta mà chỉ đơn thuần là nắm chặt cú đấm của hắn ta. Hắn ta muốn đánh cũng không đánh được mà muốn rút về cũng không xong. Lúc này, Lý Đại Năng không khác gì con thú bị giam cầm, trong mắt người khác, hắn ta đúng là nực cười.

“Ôi! Có phải mắt tôi có vấn đề rồi không, sao Lý Đại Năng lại bị thằng nhóc kia…”.

“Chuyện gì thế này? Sao cậu ta chỉ nắm cú đấm của Lý Đại Năng mà Lý Đại Năng cũng không đánh lại được, ý gì vậy?”

“Anh không nhìn ra à? Anh ta đang giỡn với Lý Đại Năng đấy”.

“…”, trong thoáng chốc mà mọi người đều bàn luận sôi nổi.

Lý Đại Năng được xưng là Tiểu Bá Vương của võ quán nhưng giờ đây lại bị một người đấu tập chơi cho một vố.

Một giây sau chỉ thấy Lý Đại Năng không kìm chế được mà giơ cú đấm khác đập về phía đầu của Vu Kiệt.

“Bụp”, cú đấm này cũng như lúc trước. Vu Kiệt dùng cách tương tự nắm chặt cú đấm khác của Lý Đại Năng, biểu cảm không có chút gì thay đổi.

Luận về tốc độ? Vu Kiệt vốn được coi là vua tốc độ trong Lang Nha, được coi là người bắn tỉa nhanh nhất trong đội.

Luận về sức lực? Chỉ riêng việc anh vác súng trong Lang Nha đã gần 50kg rồi, một ngày ít nhất cũng phải luyện tập mười tiếng đồng hồ. Vậy thì một người mỗi ngày đều đấm bao cát thì làm sao mà so được?

Luận về sức phản ứng? Điều này lại càng không phải nói.

Lý Đại Năng kinh ngạc vô cùng, hét lớn: “Tên khốn! Mày bỏ ngay ra, mau bỏ ra cho tao”.

Sắc mặt Vu Kiệt vẫn không thay đổi. Trong lúc Lý Đại Năng dùng hết sức lực của toàn thân để giãy dụa thì Vu Kiệt mới buông lỏng hai tay.

“Bịch”, chỉ nghe thấy một âm thanh lớn.

Lý Đại Năng không kịp thu lực lại, toàn thân giống như bị đá bay ra sau, rồi tạo thành tư thế chổng vó lên trời.

“Ha ha ha…”, tiếng cười vỡ òa, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Lý Đại Năng thành ra bộ dạng như này.

Còn Vu Kiệt thì vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.

Lý Đại Năng vội từ đất bò dậy, sắc mặt sầm lại, vô cùng khó coi.

Hắn ta cắn răng, hai mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt nói: “Thằng khốn, mày dám đùa với ông mày à?”

Vu Kiệt vẫn không thay đổi ngữ khí: “Đây là đấu tập cùng thôi. Cú đấm của anh không đánh được tôi, lại bảo tôi bỡn cợt”.

“Ha ha ha…”, lại một lần nữa tiếng cười ồ lên, mọi người thấy hôm nay thấy vui quá đi thôi.

Còn những tràng cười này như đang chế giễu sự bất tài của Lý Đại Năng. Sắc mặt hắn ta đỏ ửng, cảm thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm. Dù sao mình cũng là Tiểu Bá Vương của võ quán này, vậy mà lại bị một tên mới đến làm thành ra như vậy.

Hắn ta không thể nhịn thêm được nữa.

“Đồ chó chết! Có bản lĩnh thì hôm nay đừng có chạy. Nếu ông đây không xử lý mày thì ông đây không họ Lý nữa”, hắn ta nói vẻ thâm hiểm, sau đó xoay người rời khỏi võ quán.

Hắn ta không còn mặt mũi nào ở lại nữa. Bị một tên mới đến làm thành ra như này thì còn tôn nghiêm nữa không? Đồng thời hắn ta cũng hiểu, Vu Kiệt không phải người đơn giản, nếu mình cứ đánh tiếp thì sẽ tự chuốc lấy nhục nhã thôi.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn ta sẽ tha cho Vu Kiệt.

Nhìn thấy hắn ta rời đi, Vu Kiệt không nói gì nữa. Cũng đúng lúc này, Vương Thạch ăn xong cơm liền quay lại.

“Lý Đại Năng đâu rồi?”, sắc mặt hắn căng thẳng, phát hiện Lý Đại Năng không còn ở bên cạnh Vu Kiệt nên thần sắc cũng nghiêm túc, hỏi.

Một người đi đến bên cạnh hắn, ghé tai nói nhỏ chuyện xảy ra ban nãy. Vương Thạch nghe xong thì sắc mặt biến đổi.

“Cái gì? Hắn ta đi rồi sao?”, hắn lập tức thấy hoang mang, đi đến trước mặt Vu Kiệt nói: “Cái anh này, mới đến ngày đầu tiên mà đã gây sự rồi. Anh có biết anh gây họa gì không?”

Vu Kiệt lắc đầu nói: “Tôi chỉ bảo vệ tôn nghiêm của mình thôi. Tất cả mọi người đều nhìn thấy là hắn ta không cho tôi cơ hội mà cứ chủ động tung cú đấm với tôi. Lẽ nào đây cũng là lỗi của tôi sao?”

Giả sử Vương Thạch cứ cố ép đổ lỗi lên người mình thì không ở lại nơi này cũng được, Vu Kiệt cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng nếu sống trên đời mà đến tôn nghiêm của bản thân cũng không giữ được thì làm người còn ý nghĩa gì nữa?

Sắc mặt Vương Thạch căng thẳng, nói với giọng nghiêm túc: “Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai mà là anh đã gây phiền phức lớn rồi. Hiện giờ kể cả tôi đuổi anh thì anh cũng không thể thoát được”.

“Lời này là có ý gì?”, nghe thấy câu này, có khác nào đẩy mình vào chỗ chết?

Vương Thạch giải thích: “Tên Lý Đại Năng đó không phải người bình thường đâu. Anh trai hắn ta là sư phụ nổi tiếng đấy. Anh dây vào hắn ta thì có khác nào tự tìm cái chết. Hơn nữa hôm trước anh trai hắn ta mới đến Ninh Thành du lịch, chắc không bao lâu nữa sẽ đến tìm anh. Kể cả tôi ra mặt cũng không có cách nào. Lần này…”.

“Haiz! Thật phiền phức”, Vương Thạch cũng không biết phải làm như thế nào. Vốn nể mặt Triệu Lệ Lệ mới cho Vu Kiệt công việc này, ai ngờ cậu ta lại dây vào Lý Đại Năng.

Biệt danh Tiểu Bá Vương của hắn ta không phải tự dưng mà có?

Nhưng đúng lúc này, lời của Vu Kiệt khiến Vương Thạch chấn động vô cùng: “Nếu đúng là phiền phức thì ai làm người đó chịu, tuyệt đối tôi không làm liên lụy đến võ quán đâu. Nhưng Vu Kiệt tôi không phải kiểu người dễ bắt nạt. Hắn ta dám đến thì cứ thử đến coi”.

“Để xem cú đấm của ai… Mạnh hơn”.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK