Thành viên của bộ tác chiến vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, vây chặt hành lang như nêm cối.
Đám vệ sĩ của nhà họ Mạnh đứng co ro một góc, run cầm cập, biết rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, toàn bộ vây quanh người Mạnh Nham.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Mạnh Nham và thái độ của bộ trưởng bộ tác chiến, bọn chúng đã rõ!
Người mà nhà họ Mạnh xem thường, muốn tiêu diệt chính là Vu Kiệt, là người mà bọn chúng chọc không nổi, là một nhân vật lớn!
“Gia chủ! Gia chủ!”
Mạnh Nham đau đầu đỡ trán, từ từ mở mắt ra, được người khác đỡ đứng dậy.
Còn chưa đứng vững.
Thì một giọng nói uy nghiêm giống như một vị thẩm phán chủ trì phiên tòa vang lên.
Bộ trưởng…bộ tác chiến đi đến trước mặt Mạnh Nham.
“Mạnh Long!”
“Đã biết tội chưa?’
Hai mắt Mạnh Nham run lên, ngẩng đầu nhìn bộ trưởng bộ tác chiến: “Tội? Hừ!”
Nghe thấy ông ta phát ra hai tiếng kia, bộ trưởng bộ tác chiến đã biết rõ thân phận cao quý của nhân vật lớn kia qua cuộc điện thoại vừa rồi, trực tiếp nói: “Nếu chưa biết tội, vậy thì nhận tội đi!”
“Một, giam giữ trái phép, giết hại công dân”.
“Hai, hăm dọa tống tiền, tình tiết nghiêm trọng”.
“Ba, cấu kết với bác sĩ, làm hại đến tính mạng người khác”.
“…”
“Mạnh Nham!”
“Có những tội danh như sau”.
“Một, hành hung người khác”.
“Hai, tập hợp đông người gây chuyện”.
“Ba, cấu kết với chủ tịch hiệp hội y tế, ác ý vu khống”.
“Đây là lệnh bắt giữ, Mạnh Nham, tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!”
Nói xong, bộ trưởng bộ tác chiến cầm lấy lệnh bắt giữ đung đưa trước mắt Mạnh Nham.
Bùm.
Lúc này Mạnh Nham đã không nói nên lời.
Bộ trưởng bộ tác chiến không phải là người do mình gọi đến để giúp đỡ sao?
Tại sao hắn lại cung kính lễ phép với tên tạp chủng kia vậy?
Còn có tên chủ tịch kia nữa…
Sao lại như thế này…
Tập đoàn Mạnh Thị của mình mấy tiếng đồng hồ trước vẫn là gia tộc đứng đầu ở khu vực Đông Lục.
Lúc này bỗng nhiên sụp đổ tan tành, không còn gì nữa…
Ông ta không muốn!
Ông ta không cam tâm!
Ông ta không tin!
Mạnh Nham không ngừng lẩm bẩm.
Bộ trưởng bộ tác chiến thấy ông ta đã mất tỉnh táo liền quay người không thèm để ý đến ông ta, phất tay định ra lệnh cho thuộc hạ bắt người đưa đi.
Đột nhiên!
Mạnh Nham bỗng lấy ra một khẩu súng bên hông nhắm thẳng vào Vu Kiệt!
Không chút do dự!
Bóp cò!
Một tiếng “pằng” vang lên.
“Đi chết đi thằng chó tạp chủng kia!”
Mạnh Nham điên cuồng cười lớn, biểu cảm khoa trương phù phiếm kia giống như đang hấp hối sắp chết vậy.
Không ngờ, giây tiếp theo…
Tiếng cười điên cuồng của Mạnh Nham đột nhiên cứng lại, như thể bị đóng băng.
Chỉ thấy Vu Kiệt vô cùng yên ổn đang nhìn ông ta.
Thậm chí không hề bị thương…
Mạnh Nham trợn tròn hai mắt.
Chuyện…chuyện này là sao có thể!
Rõ ràng mình đã nhắm chuẩn rồi bóp cò mà!
“Bốp!”
Bộ trưởng bộ tác chiến nghe thấy tiếng súng liền quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Vu Kiệt bình yên vô sự, hắn ta hơi kinh ngạc, lập tức tát Mạnh Nham một bạt tai.
“Chết đến nơi rồi còn không chịu giơ tay chịu trói!”
Nếu như người thanh niên này xảy ra chuyện gì trong lúc mình có mặt ở đây thì chức vị này làm sao giữ được!
Mạnh Nham bị bộ trưởng bộ tác chiến tát lăn ra đất.
Ngay lúc này, ông ta chợt nhận ra bản thân thật ngu xuẩn.
Người thanh niên này rõ ràng đã cho mình rất nhiều cơ hội.
Nhưng mà bản thân lúc đó lại chỉ muốn hắn chết, căn bản không để ý hắn nói những gì.
Lẽ nào…tất cả những chuyện này…
Đều do cuộc điện thoại lúc nãy của Vu Kiệt mà ra sao?
Cuối cùng ông ta cũng biết sợ!
Ông ta nhận thức được nếu như người thanh niên này thật sự là nhân vật mà bản thân không thể đụng đến giống như Dương Chấn Hoa đã nói.
Mạnh Nham run rẩy giơ ngón tay chỉ về phía Vu Kiệt, lắp bắp nói.
“Mày…mày rốt cuộc…là ai?”
“Mày rốt cuộc…là ai???”
“Ông không cần biết tôi là ai”.
Vu Kiệt lên tiếng đáp.
Anh vẫn lạnh lùng như cũ nhìn Mạnh Nham.
“Ông chỉ cần biết, trên đời này, không phải có quyền có thế, đều có thể muốn làm gì thì làm! Ông không xứng!”
“Làm những chuyện ác thì sẽ phải chịu trừng phạt!”
Mạnh Nham gục hẳn xuống đất, đôi mắt vô hồn, không ai biết ông ta đang nhìn những gì.
“Anh Vu!”
Bộ trưởng bộ tác chiến quét mắt một lượt ở hành lang, trừ những người của nhà họ Dương.
“Đám người kia tôi đều đưa đi hết đây”.
Vu Kiệt hờ hững nhìn tên bộ trưởng đang cung kính đứng trước mặt mình, biết người này không phải vì đạo lý chính nghĩa mà đến.
“Bộ trưởng, tôi hỏi anh”.
“Nếu như chuyện ngày hôm nay, người đứng ở đây không phải là tôi, vậy thì kết cục có phải là Mạnh Nham vẫn đang đứng ở đây mà huênh hoang, hống hách không”.
“Người bị hại thì đang hấp hối trong phòng bệnh?”
Vẻ mặt bộ trưởng bộ tác chiến nghiêm túc, nhưng trong lòng lại đang chấn động, sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bình thường hắn ta thật sự có qua lại vì lợi ích với Mạnh Nham.
Nếu như không phải nhờ có nhân vật lớn ở thủ đô gọi điện thoại đến cho hắn ta.
Thì chỉ dựa vào cuộc điện thoại của Mạnh Nham, bản thân cũng không cần phải đích thân ra tay.
“Chuyện này…chuyện này, không…không có đâu, anh Vu…”
Bộ trưởng bộ tác chiến ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén Vu Kiệt, liền quên mất câu trả lời.
Vu Kiệt không thèm để ý đến hắn ta nữa, lướt qua người hắn đi về phía Dương Chấn Hoa.
“Ông nội Dương, ông có ổn không?”
Dương Chấn Hoa nghe thấy Vu Kiệt kính cẩn hỏi mình như vậy, vừa mừng vừa sợ không biết nên trả lời thế nào.
Đặc biệt là từ khi ông ta biết Vu Kiệt chính là cậu chủ nhà họ Lý, thì càng xem anh như cậu chủ vậy, vội vã đáp.
“Tôi...tôi rất tốt, thằng nhóc Dương Kiếm gây thêm phiền phức cho cậu rồi”.
“Ông nội Dương, vốn dĩ chuyện này không phải là lỗi của Dương Kiếm, sao lại phiền phức được ạ?”
Vu Kiệt mỉm cười, vừa nói vừa đỡ Dương Chấn Hoa đi vào phòng bệnh.
…
Bầu trời không còn xám xịt và u ám nữa, phía xa nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc.
Xem ra, sắp thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Một ngày mới tươi đẹp sẽ luôn đến với mọi người.
Đêm dài đằng đẵng ở Hương Thành cũng sẽ nhanh chóng trôi qua…
Tại cổng bệnh viện.
Một gã đàn ông lực lưỡng, hoảng hốt chạy đến bên chiếc xe ô tô.
“Gia chủ! Có tin tức rồi!”
“Nhà họ Mạnh…nhà họ Mạnh…”
Gia chủ nhà họ Vương, một gia tộc hạng hai ở Hương Thành, đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe ô tô, bỗng nhiên giật mình.
Lập tức mở mắt ra, kéo cổ áo của gã đàn ông cường tráng lên, hung hăng nhìn hắn ta.
“Nói nhanh!”. ngôn tình sủng
Gã đàn ông cường tráng lắp ba lắp bắp.
“Tất cả các hạng mục của nhà họ Mạnh…đều bị…đều bị những gia tộc khác ở khu vực Đông Lục hủy hợp đồng rồi”.
Nghe xong, hai mắt gia chủ nhà họ Vương nhíu lại, thả cổ áo gã đàn ông kia ra.
“Tin tức này từ khi nào?”
“Vừa mới đây ạ!”
Gia chủ nhà họ Vương nhướng mày, lập tức phân phó.
“Truyền lệnh của tôi! Giải tán!”
Gã đàn ông cường tráng vừa nhận được mệnh lệnh đang muốn rời đi, liền bị gia chủ nhà họ Vương túm lại.
“Nhớ kĩ, động tĩnh không được quá lớn! Bảo người của chúng ta âm thầm giải tán!”
“Vâng! Nhớ rõ rồi!”
Nhìn thấy bóng lưng gã đàn ông kia vội vàng chạy đi, gia chủ nhà họ Vương liền kéo cửa kính xe lên.
Trên mặt hắn ta hiện lên một nụ cười gian xảo, ánh mắt dần trở nên tham lam, nói với tài xế phía trước.
“Đi, đi làm chuyện lớn!”
Sau đó, chiếc xe ô tô này âm thầm lặng lẽ rẽ vào đường chính rồi rời đi.
Đúng lúc này, tại bệnh viện, một bộ phận tay sai trong đám người ở bệnh viện im lặng rời đi, không ai phát hiện ra cả.
Một lúc sau đó, trong đám người đó lại bắt đầu náo động.
Rất nhanh, một tiếng hét vang lên đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Nhà họ Mạnh toang rồi!
Đột nhiên, đám người đó lại lần lượt thì thầm to nhỏ với nhau, xì xào cả lên…
“Gì cơ!”
“Sao có thể chứ!”
“Không phải chứ? Thật hay giả vậy”.
“Nhà họ Mạnh toang rồi?”
“Ai dà, mọi người không biết chứ gì, tôi vừa nghe được tin này đó, toàn bộ hạng mục của nhà họ Mạnh đều bị hủy hết rồi”.
“Bây giờ nhà họ Mạnh vừa không tiền vừa không quyền rồi!”
“…”