Nhưng cũng có rất nhiều người hâm mộ.
Còn những người ghen ghét thì thuộc về số ít.
Khi một người nào đó có bản lĩnh lẫn xuất thân đều cực kỳ hùng mạnh, thì số người ghen ghét sẽ trở nên ít đi, bởi vì có thể đạt được những thành tựu như vậy, thứ mà họ phải trả giá là điều mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi.
Nói tóm lại, sau khi Quốc Phái lần lượt công bố hai tin tức kia, cái tên Vu Kiệt không chỉ… vang danh ở thủ đô nữa, mà còn truyền khắp võ giới, bất kể là Giang Hồ Truyền Thừa hay Gia Tộc Truyền Thừa, thế nên, những chuyện vặt vãnh có liên quanh đến một số người trong giới Gia Tộc Truyền Thừa tại thế tục cũng theo danh tiếng của Vu Kiệt mà được lan truyền rộng rãi.
Cậu chủ của nhà họ Lý - gia tộc đứng đầu thủ đô.
Lang Vương – anh hùng của dân tộc.
Đệ tử chân truyền của nhị Thánh thuộc Quốc Phái võ giới.
Chỉ với ba thân phận này đã đủ để ngạo thị quần hùng.
Lại nói, sau khi chùa Hàn Sơn cùng Quốc Phái công bố những tin tức này, có người vui mừng, cũng có người… buồn bã âu sầu.
Tại thủ đô, trong sân nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bắc ngồi một mình cạnh bờ hồ, trên tay bưng một đĩa thức ăn cho cá, cúi đầu, chăm chú nhìn đàn cá vàng bơi lượn dưới hồ, thỉnh thoảng chúng lại trồi lên đớp mồi, hoặc tụ lại một chỗ.
Vẻ mặt hắn ta trông rất nặng nề, hệt như thời tiết âm u suốt mấy ngày nay, không hề có một chút vui mừng, bầu không khí xung quanh hắn ta vô cùng áp lực, gần như khiến người ta không thở nổi.
Phía bên ngoài là một vài hầu gái vừa được tuyển vào.
Bọn họ mặc đồng phục nữ hầu màu đen, chân đi giày cao gót, cung kính đứng hầu ở một bên.
Đây chính là một trong những sở thích hàng đầu của hắn ta với tư cách là một người đàn ông.
Đáng tiếc, với tình hình hiện tại, ngay cả sở thích này cũng bị hắn ta ngó lơ.
Bởi vì… tức giận!
Ghen ghét cùng tức giận đồng loạt bủa vây lấy Thượng Quan Bắc, khiến cho khuôn mặt hắn ta dần trở nên dữ tợn, tốc độ cho cá ăn cũng mỗi lúc một nhanh hơn, một vốc rồi lại một vốc, hắn ta không hề dừng tay, cứ thế ném toàn bộ thức ăn cho cá vào trong hồ, sau đó, lại mở ra một túi mới, tiếp tục ném xuống hồ.
Đàn cá trong hồ thi nhau đớp mồi, trong phút chốc, đã ăn sạch số thức ăn kia.
Thấy vậy, Thượng Quan Bắc nhếch mép cười một cách quái dị, hắn lại mở ra một túi thức ăn, hết túi này đến túi khác.
Liên tục cho ăn!
Cho ăn không ngừng!
“Cậu chủ, nếu còn cho ăn như thế, cá sẽ chết đấy, hay là…”
“Câm miệng!”
Một nữ hầu lên tiếng khuyên can, nhưng cô ta còn chưa nói dứt lời thì Thượng Quan Bắc đã tức giận quát lên, giọng hắn ta vô cùng chói tai.
Hắn ta quay đầu, phút chốc, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, trông rất đáng sợ, dường như đã mất đi lý trí.
Và ngay sau đó, Thượng Quan Bắc thật sự… mất đi lý trí.
Hắn ta đứng dậy, vứt bỏ túi thức ăn cho cá trong tay, bước đến trước mặt nữ hầu kia, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chòng chọc vào cô ta.
“Cậu… cậu chủ!”
“Bốp!”
Không khác khi nãy.
Còn chưa đợi cô ta nói hết lời, Thượng Quan Bắc đã vung tay tát thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ hầu.
Một tiếng “Bốp!”, nữ hầu té ngã ra đất.
“Á!”
“Cậu… cậu chủ, em sai rồi, em sai rồi… xin cậu chủ bỏ qua cho…”
“Bốp!”
Thượng Quan Bắc im lặng không nói, vẻ mặt lạnh lùng, hắn ta lại lần nữa vung tay tát vào mặt nữ hầu, dường như là để xả hết sự phẫn nộ trong lòng.
Những người còn lại đều cúi gầm mặt, cả người lạnh run, dù trong lòng vô cùng sợ hãi, thế nhưng lại không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
“Bốp!”
Lại một cái tát.
“Bốp!”
Đánh không ngừng.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“…”
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết Thượng Quan Bắc đã đánh bao nhiêu bạt tay, rốt cuộc, hắn ta cũng mệt mỏi.
Hắn ta lắc lắc tay, ánh mắt lạnh lùng: “Cô dạy tôi làm việc à?”
“Một đứa hầu gái thấp hèn như cô mà cũng có tư cách khoa tay múa chân với tôi à?”
“Phải cho cá ăn như thế nào? Cần cô nhúng mũi vào việc của người khác hả? Cô là thứ gì chứ?”
“Á!”
Nữ hầu run lẩy bẩy, mặc kệ đau đớn trên mặt, vội vàng quỳ xuống, sau khi nuốt một ngụm nước bọt, cô ta run rẩy nói: “Xin lỗi cậu chủ, là… là…”
“Á!”
Không để cô ta nói hết lời, Thượng Quan Bắc đã ra tay.
Hắn ta hung hăng túm lấy tóc nữ hầu, nắm chặt, kéo cô ta hệt như kéo một con chó chết, đi đến cạnh bờ hồ.
“Đau!”
“Đau quá!”
“Cậu chủ, em sai rồi, em sai rồi… xin cậu bỏ qua cho em, bỏ qua cho em…”
Bị túm tóc lôi đi, nữ hầu không dám có một chút phản kháng nào, tuy nhiên, da đầu cô ta dường như bị vô số cây kim đâm vào, có cảm giác như sắp bị xé ra.
Thế nhưng, dù cô ta có van xin thế nào, Thượng Quan Bắc cũng ngó lơ, hắn ta tựa như ác ma, hung tợn kéo nữ hầu đến bên bờ hồ.
Đàn cá vàng bên dưới tựa như những đứa trẻ đang chờ bú sữa mẹ, thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước.
“Đau?”
“Biết đau là được!”
“Tất cả những kẻ không nghe lời tôi đều đáng chết!”
“Không phải cô sợ cá chết à? Vậy cô xuống đó cho cá ăn thay tôi đi!”
Dứt lời, Thượng Quan Bắc một tay nắm lấy cổ áo nữ hầu, tay còn lại túm tóc cô ta.
“Đừng!”
“Đừng!”
“Cậu chủ… cậu chủ…”
“Cô bảo không thì không à? Cô là cái thá gì chứ?”
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vọng đến.
Phút chốc phá vỡ bầu không khí quái dị tại đây.
Liếc thấy người đến, Thượng Quan Bắc có hơi sửng sốt, hắn ta lập tức có phản ứng, vội vàng buông tay, quay người đối mặt với bố mình.
Hắn ta cúi đầu, lúc này, vẻ mặt dữ tợn đã biến mất.
“Bố!”
“Ông nội!”
Thượng Quan Châu đi theo sau Thượng Quan Phiệt.
Vẻ mặt hai người vô cùng nghiêm nghị, trong mắt còn lóe lên một chút tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép.
Bọn họ trầm mặc không nói, bước từng bước nặng nề đến gần bờ hồ. Liếc nhìn nữ hầu đầu tóc rối bời, mặt mày lấm lem, đầy nước mắt, lại liếc nhìn những người xung quanh vì sợ mà sắc mặt tái nhợt, hai người cùng hừ lạnh một tiếng.
“Lui xuống hết đi!”
Thượng Quan Châu tức giận quát.
“Dạ… dạ…”
Mọi người vội vã tiến lên phía trước, đỡ nữ hầu thiếu chút bị ném cho cá ăn kia lên, lôi đi, nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ.
Đợi sau khi bọn họ đã đi khuất, Thượng Quan Bắc vội ngẩng đầu lên, muốn giải thích.
“Bố, bố nghe con giải thích…”
“Bốp!”
Giống với lúc nãy, hắn ta không cho nữ hầu có cơ hội nói chuyện, lần này, hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Thượng Quan Châu – gia chủ nhà Thượng Quan tát thẳng vào mặt.
Một cái tát dữ dội!
Có lực mà lại dứt khoát.
“Bố…”
“Cậu còn có mặt mũi gọi tôi là bố à? Đến nước này mà cậu còn có tâm trí để làm mấy trò như vậy sao? Cậu đã biết tin tức của chùa Hàn Sơn chưa? Cậu có biết Quốc Phái đã công bố những gì không? Cậu đã biết thân phận thật sự của tên nhóc nhà họ Lý kia chưa hả?”
“Con… con biết rồi!”
“Cậu biết rồi à? Vậy mà cậu không biết khiêm tốn một chút, chẳng lẽ cậu không hiểu sau khi những tin tức này được công bố ra ngoài, lực ảnh hưởng của tên nhóc kia cùng nhà họ Lý sẽ khuếch trương đến mức nào à? Một khi có người biết chúng ta vi phạm lời thề mà lúc trước ông nội cậu đã thề với nhà họ Lý, đón cậu về thủ đô, cậu nghĩ nhà họ Lý sẽ bỏ qua cho chúng ta à?”
“Vậy mà cậu còn có mặt mũi đứng đây thể hiện cái tôi của mình? Chẳng lẽ cậu đã quên trước khi đến Thiên Thành, cậu và tên nhóc nhà họ Lý kia đã có ân oán gì sao?”
Thượng Quan Châu nổi giận mắng.
Từng câu, từng chữ vô cùng sắc bén.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, đột nhiên, Thượng Quan Phiệt lên tiếng: “Giờ con có mắng thằng bé thì cũng chẳng được gì, có ai ngờ kết quả sẽ là như vậy chứ!”
“Chẳng ai ngờ Lang Vương oai phong ở biên cảnh năm năm trước, gây chấn động quốc tế, lại là cháu trai của lão già họ Lý kia!”
“Hiện tại, theo bố thấy, lúc ở Thiên Thành, Tiểu Bắc có thể nhặt được một mạng, đó đã là may mắn lắm rồi!”
“Con còn muốn thế nào?”