Lại một phút nữa trôi qua…
Vẫn không có ai xuất hiện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ phát hiện đám bảo vệ đều… mất tích!
Vu Kiệt vẫn thản nhiên ngồi bắt chéo chân trên ghế, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Đám bảo vệ kia đã sớm bị người của Vu Kiệt khống chế rồi.
Thượng Quan Bắc cũng nhận ra điều này, sắc mặt hắn ta càng thêm tái nhợt.
Vu Kiệt có chuẩn bị mà đến.
Hắn đã sắp sẵn mọi thứ ở đây!
Ngay thời khắc hắn ta bước đến, cũng có nghĩa là đã rơi vào bẫy của Vu Kiệt.
Đến nước này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình!
Tim Thượng Quan Bắc như bị ai đó siết chặt, hắn ta sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
Lúc này, hắn ta rất hoảng hốt.
Cảm giác thất bại nặng nề đánh gục hắn ta.
Đám người đẹp bên cạnh lại không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ không biết rõ tình hình, cho nên vẫn tiếp tục công kích Vu Kiệt.
“Đồ khốn, đừng có kiêu ngạo như vậy, có lẽ bảo vệ bị điều đi vì chuyện gì đó, nhưng bọn họ sẽ lập tức đến, mày cứ chờ xem!”
“Hừ! Người như mày, thoạt nhìn có vẻ cường tráng đấy, nhưng chắc chỉ là cái thùng rỗng mà thôi!”
“Muốn được cậu Thượng Quan ưu ái thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, người như mày cùng lắm chỉ làm được bảo vệ, nhưng mà, ở đây chúng tao sẽ không nhận mày!”
“Đúng là không đủ tư cách, chẳng lẽ mày không biết xấu hổ à?”
“Bớt nói nhảm đi, nếu không quỳ xuống, đợi chị em tao ra tay giúp cậu chủ hả giận thì… hừ, đảm bảo đánh cho mày són ra quần đấy!”
Thậm chí còn có một người đẹp bày ra dáng vẻ đáng yêu, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, vô cùng ngây ngô nhìn Thượng Quan Bắc.
“Cậu Thượng Quan, cậu yên tâm đi, em sẽ bảo vệ cậu!”
Vu Kiệt thật sự không muốn xem cảnh tượng buồn nôn như thế.
Ánh mắt anh thoáng trở nên sắc lạnh, trực tiếp đưa tay ra sau.
“Rầm!”.
Danh Sách Chương: