Lưu Hổ xuất hiện lập tức khiến gia chủ của nhà họ Ngô sững sờ, mãi vẫn không thể phản ứng lại được.
Dựa theo tin tức sáng nay Hứa Thu nói với ông ta, dù nghĩ thế nào cũng chỉ có một sự thật duy nhất…
Đó là Ngô Tiểu Phàm dẫn theo hai tên đàn ông về nhà qua đêm, hơn nữa còn làm cái chuyện đó!
Nhớ tới sự phản nghịch của Ngô Tiểu Phàm, Ngô Vĩ không thể nghĩ ra được cách giải thích nào khác cho chuyện này, đêm hôm khuya khoắt lại dẫn hai tên đàn ông về nhà, ngoài làm chuyện đó ra thì còn gì được nữa?
Nhưng bây giờ…
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lưu Hổ thì tất cả mọi sự thật đã được đóng như đinh đóng cột trong đầu ông ta nhanh chóng tan thành từng mảnh nhỏ!
Hoàn toàn không thể có chuyện đó được! Ai có thể không biết nhưng ông ta lại chẳng biết quan hệ của Lưu Hổ và Tiểu Phàm chắc?
Thuở nhỏ khi con gái ông ta về quê ở với ông nội, sau lưng cô ta chính là Lưu Hổ.
Tuy hai đứa như hình với bóng, Lưu Hổ cũng thích con gái ông ta nhưng Ngô Vĩ lại biết rõ, Ngô Tiểu Phàm không thể có gì với Lưu Hổ, đừng nói là ông ta không đồng ý, ông cụ ở nhà cũng sẽ không chịu.
Tiểu Phàm lại nghe lời ông nội nhất nhà, nên…
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sắc mặt Ngô Vĩ trở nên nghiêm túc: “Tại sao cậu lại ở đây? Cậu theo Tiểu Phàm về đây làm gì?”
Lưu Hổ cúi đầu nhìn lại mình rồi vội vàng giải thích: “Chú Ngô đừng hiểu lầm, tối qua phải vào bệnh viện, trời cũng tối rồi nên bọn cháu không thể quay về thôn, chị Tiểu Phàm bèn dẫn cháu về nhà, cháu mới ở lại đây ngủ”.
“Bệnh viện?”
Nghe thế, tim Ngô Vĩ chợt run lên: “Cậu đến bệnh viện làm gì?”
Nhìn Lưu Hổ khỏe mạnh cường tráng, trên người chẳng có vết thương nào, Ngô Vĩ cực kỳ khó hiểu.
Khi ông ta vừa mới hỏi xong, câu trả lời của Lưu Hổ trực tiếp khiến cho ông ta kinh hãi!
Lưu Hỗ vỗ đùi thật mạnh: “Ai da, suýt chút nữa quên, phải đến bệnh viện để trả tiền phẫu thuật cho ông nội Ngô, chị Tiểu Phàm đâu rồi? Chị Tiểu Phàm dậy chưa?” ! “Cái gì?”, Ngô Vĩ trợn trừng hai mắt, vội đi tới nắm lấy tay Lưu Hổ: “Cậu nói bố tôi đang nằm viện ư?”
“Đúng… Đúng vậy!”
“Sao lại như thế?”, khi đó, mặt Ngô Vĩ bỗng chốc tái mét.
Bố ông ta lại đang nằm bệnh viện?
Thấy vẻ mặt Ngô Vĩ, Lưu Hổ biết ông ta vẫn chưa nghe gì về chuyện này, nghĩ tới quan hệ của Ngô Tiểu Phàm và người bố này, hắn ta cũng chợt hiểu.
Sau đó, Lưu Hổ vội vàng giải thích lại chuyện tối qua từ đầu đến đuôi, chẳng bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, sợ mình không nói rõ.
Khi hắn ta kể xong hết một lượt chuyện tối qua, sắc mặt Ngô Vĩ dần trở nên khó coi, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Mãi đến khi nghe thấy người vừa mới bị cảnh sát Lạc Thành dẫn đi chính là người đã cứu bố mình về từ tay thần chết thì ông ta hoàn toàn ngu người, đứng đờ tại chỗ.
Thanh niên tên Vu Kiệt… Đó là… Ân nhân cứu mạng bố ông ta!
“Cậu… Cậu nói thật không? Bố tôi đang nằm trong bệnh viện thật ư?”, Ngô Vĩ lại hỏi thêm một lần nữa.
“Chắc chắn là thật mà", mặt Lưu Hổ đầy sốt ruột: “Tất cả người trong thôn đều biết chuyện này, hình như là vừa sáng mấy người lớn trong thôn đã dẫn thanh niên trẻ lên núi tìm đám người lạ mặt kia rồi”.
“Hôm qua nếu anh Vu đó không lên tiếng thì chắc ông nội Ngô đã sớm… Sớm…”
Qua đời!
Đó chính là những chữ mà Lưu Hổ định nói.
Hôm qua trọng tình huống đó, gọi bác sĩ nào đến cũng sẽ phán án tử hình cho Ngô Lãnh.
Tim đã ngừng đập, hơi thở cũng tắt, tất cả những dấu hiệu sống còn đều biến mất hoàn toàn, rất khó để tưởng tượng nổi một người như thế lại sống đến thời điểm này qua tay Vu Kiệt!
Chắc cũng chỉ có mỗi mình Vu Kiệt làm được.
Khi đó, dường như có hàng ngàn tia sét đánh ngang tai Ngô Vĩ, cứ khiến đầu ông ta ong ong.
Hai tên tình nhân mà Hứa Thu nói.
Một người là sấp nhỏ trong thôn ông ta quen thuộc.
Còn người kia lại là ân nhân cứu mạng bố ông ta?
Thế mà lúc nãy ông ta lại dùng thái độ đó để đối đãi với Vu Kiệt, thảo nào… Thảo nào…
Thảo nào Ngô Tiểu Phàm lại tỏ thái độ với ông ta như thế!
Nghe được đầu đuôi câu chuyện, Ngô Vĩ không cách nào tin nổi…
“Chú Ngô, chị Tiểu Phàm đâu rồi? Anh Vu đã dậy chưa?”
Bấy giờ, Lưu Hổ mới tò mò nhìn vào hai phòng khác.
Ngô Vĩ nhíu mày chỉ vào phòng sau lưng hắn ta: “Lập tức vào trong thay một bộ quần áo khác cho chú, dẫn chú đến bệnh viện”.
“Hả?”
“Nhanh đi, còn đứng trơ mặt ra đó làm gì?”
Ngô Vĩ gào thét, nhấc chân đá Lưu Hổ vào trong phòng.
Nghĩ tới mục đích người của chính phủ Lạc Thành lúc nãy, Ngô Vĩ không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù biết rằng mình đã sai nhưng vẫn không muốn chạy đi giải thích rõ ràng ngay, dù sao tên quê mùa Vu Kiệt đó có lai lịch thế nào vẫn còn chưa biết mà?
Là tốt, là xấu, không một người nào có được đáp án chính xác!
Nhưng điều quan trọng nhất trước mắt là phải đến bệnh viện xem thế nào đã.
Để xem lời Lưu Hổ nói có phải là thật không.
Tên Vu Kiệt đó thật sự đã cứu một người đã ngừng thở về từ cõi chết?
Đúng vậy, chuyện đó phải làm ngay mới được!
Rất nhanh, Ngô Vĩ chẳng những biết được tất cả mọi chuyện là thật, mà ông ta còn biết được thân phận thực sự của Vu Kiệt.
Là một người…
Có thể giúp ông ta một bước lên mây, đó là độ cao dù có tốn mấy đời cũng không thể chạm tới được.
Cùng lúc đó, ông ta cũng sẽ biết được thế nào gọi là nhà giàu thật sự.
Trước mặt thanh niên bị ông ta xem là người tình của con gái mình, cái gọi là gia tộc hạng hai Lạc Thành chỉ là muỗi, đập là chết.
…
…
Cùng lúc đó, trên mặt biển của Luân Thành, Lý Nam tìm kiếm bóng dáng của Dương Cẩm Tú đã tốn mười mấy tiếng đồng hồ với không biết bao nhiêu lần tìm kiếm, cuối cùng cũng mệt lả.
“Phịch”, một tiếng, Lý Nam đã ngã xuống đất.
“Ông Lý, ông Lý!”
“Ông Lý, ông không sao chứ!”
“Mau, mau đi lấy nước và thức ăn, nhanh lên”.
Một vài thành viên trên thuyền căng thẳng chạy tới, vội vàng đưa nước và khăn mặt.
Giọng ông ta cực kỳ kiên định, dù sức khỏe đã bị kéo đến mức giới hạn nhưng vẫn cố gắng đưa ra mệnh lệnh.
Sắc mặt thuyền trưởng cực kỳ phức tạp: “Ông Lý, ông…”
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Khi thuyền trưởng nói được một nửa thì trong khoang thuyền đột nhiên có tiếng reo mừng rỡ của thuyền viên!
“Ông Lý, thuyền trưởng, tìm được rồi, tôi tìm được rồi, thuyền của cô Cẩm Tú ở ngay trước mặt”.
Danh Sách Chương: