Cùng lúc đó, trong một trang viên xa xôi nào đó ở thủ đô, một anh chàng thanh niên đẹp trai đang chơi gôn trên sân cỏ rộng lớn của nhà mình.
“Bộp!”
Ngay sau đó.
Một gậy đánh ra, theo đường cong tuyệt đẹp bay xa.
Bóng…
Vững vàng vào lỗ.
“Hay lắm! Quá đẹp!”
“Cậu Thượng Quan đánh giỏi quá!”
“…”
Những người hầu đứng bên cạnh đồng loạt vỗ tay tán thưởng, lúc này không thể thiếu sự xu nịnh được.
Nhưng mà người thanh niên chỉ liếc mắt một cái, cười nhạt rồi cất gậy qua một bên.
Hắn ta vừa bước đến ngồi dưới dù che nắng vừa cầm khăn lau tay, đám người hầu thấy vậy vội vàng chạy đến phục vụ.
“Phía Giang Thành thế nào rồi, hai ngày nay có tin tức gì không?”
“Thưa cậu Thượng Quan, tất cả đều ổn, nhưng…”
Vẻ mặt tên người hầu đó có chút lưỡng lự, ánh mắt do dự dò xét Thượng Quan Bắc.
Sắc mặt hắn ta nghiêm túc, trầm giọng nói.
“Nhưng cái gì, nói!”
Nghe thấy chỉ thị, người hầu đó không dám ngập ngừng tiếp, cúi đầu nói.
“Nhưng mà lúc nãy gián điệp bên hội trưởng Lý vừa báo tin về, sau khi chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ xuống máy bay đến Giang Thành liền tuyên bố sẽ giúp đỡ tập đoàn Đổng Thị, tổng cộng là năm tỷ”.
Năm tỷ?
Nghe vậy, Thượng Quan Bắc chợt nhướng mày.
Tên người hầu đó nói tiếp.
“Không những thế, chủ tịch Lâm Nhã còn mở cuộc họp báo nói…nói rằng nếu như có người muốn đối đầu với nhà họ Đổng thì chính là đối đầu với cô ta…”
“Ha! Nực cười!”
“Mạnh miệng như vậy!”
Tên người hầu còn chưa nói hết câu, Thượng Quan Bắc đã mở miệng ngắt lời, vứt chiếc khăn lau tay xuống đất!
Sau đó, hắn ta đổi giọng, trầm ngâm nói.
“Nhưng mà…”
“Ả Lâm Nhã kia với nhà họ Đổng có quan hệ gì chứ, tại sao lại bỏ ra tận năm tỷ để giúp đỡ…”
Hắn ta híp mắt lại, khẽ cau mày nhìn xa xăm, sau đó giơ tay lên, một tên người hầu đang đứng đợi mệnh lệnh vội vàng chạy đến cung kính cúi người.
“Bây giờ đi điều tra ngay, tôi muốn biết Lâm Nhã với nhà họ Đổng có quan hệ gì!”
“Vâng! Thưa cậu Thượng Quan!”
Tên người hầu đó rời đi chưa được bao lâu, Thượng Quan Bắc đang định đứng dậy chơi thêm vài ván nữa.
Đột nhiên!
“Ting ting ting!”
“Ting ting ting!”
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên!
Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, hắn ta khẽ cau mày.
Hắn ta phát cáu vì giọng nói vội vã lắp bắp phát ra từ đầu dây bên kia.
“Cậu…cậu Thượng Quan…, tôi…tôi…Hội thương nghiệp Vạn Hải xảy ra chuyện rồi!”
“Ả tiện nhân Lâm Nhã kia bỏ tiền ra giúp nhà họ Đổng, còn xuống tay với thị trường cổ phiếu của Hội thương nghiệp!”
“Bây giờ tất cả giá cổ phiếu của Hội thương nghiệp đang giảm mạnh, đều bị ả tiện nhân Lâm Nhã đó mua hơn phân nửa rồi!”
“Cậu Thượng Quan…tôi…”
“Được rồi, được rồi, tôi vừa biết lúc nãy rồi!”
Không để Lý Giang Đào cứ tiếp tục dài dòng, Thượng Quan Bắc sốt ruột ngắt lời ông ta.
“Tôi nói ông này, Lý Giang Đào…chẳng qua chỉ là một chủ tịch tập đoàn nhỏ bé có tiền có quyền ở Giang Thành mà thôi”.
“Ông không cần phải hoảng hốt như vậy, còn nhớ chuyện mà tôi đã dặn dò ông không?”
Đối mặt với câu hỏi của Thượng Quan Bắc trong điện thoại, Lý Giang Đào ngừng một lát không nói nên lời, sau đó nịnh nọt nói.
“Đương nhiên là nhớ rồi thưa cậu Thượng Quan! Tập đoàn Đổng Thị chỉ còn một bước cuối cùng nữa là bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng bây giờ lại xuất hiện một ả Lâm Nhã, không những bỏ tiền ra giúp đỡ nhà họ Đổng mà còn chiếm hết cổ phần của Hội thương nghiệp…"
“Đây không phải chuyện gì to tát cả! Hội trưởng Lý!”
Thượng Quan Bắc cầm cây gậy đánh gôn bên cạnh lên gõ gõ, hướng về phía chiếc điện thoại mà người hầu đang cầm trên tay nói.
“Ả Lâm Nhã kia có bao nhiêu cổ phần thì làm sao, chẳng qua chỉ là cổ phần mà thôi, bây giờ cả cái Hội thương nghiệp Vạn Hải đều là của ông, ông nắm giữ một phiếu quết định, bất cứ quyết định như thế nào đều nằm trong tay ông cả.
“Bây giờ quan trọng nhất là ông phải bình tĩnh, không được tự mình hoảng loạn giữa trận thế”.
Nói xong, hắn ta điều chỉnh tư thế của bản thân, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ gôn phía xa.
“Chỉ cần Hội thương nghiệp Vạn Hải của ông không nằm trên bờ vực sụp đổ, thì những chuyện này ông đừng quan tâm làm gì”.
Lúc này!
Tên người hầu lúc nãy đi điều tra bây giờ đang vội vàng chạy về, cúi người cung kính nói với Thượng Quan Bắc.
“Cậu Thượng Quan! Gián điệp ở Giang Thành báo tin về, bọn họ đã điều tra rõ ràng rồi”.
“Vào bữa tiệc yến hội ở nhà họ Đổng, chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ Lâm Nhã này đã gặp được một người gọi là ân nhân tên Vu Kiệt. Trong lúc tham dự yến tiệc, một người phụ nữ ngoại quốc đã ra tay với Lâm Nhã, cuối cùng tên Vu Kiệt lỗ mãng này đã ra tay đánh gãy chân của đối phương”.
“Người ta đồn rằng, người chồng liệt sĩ đã mất của Lâm Nhã lúc còn sống từng là bộ đội, còn Vu Kiệt vừa hay lại là một tên hậu cần đã xuất ngũ”.
Liệt…sĩ…
Xuất ngũ…
Hậu cần…
Thượng Quan Bắc dừng lại điều chỉnh tư thế, đứng thẳng người, hắn ta cau mày nghĩ ngợi.
Chồng của Lâm Nhã lúc còn sống vậy mà lại là bộ đội, Vu Kiệt cũng chỉ là một tên hậu cần đã xuất ngũ.
Vậy thì cũng chỉ toàn là lính hậu cần mà thôi, còn tưởng là nhân vật có tiếng tăm gì lắm.
Chỉ là một ả đàn bà góa chồng mà thôi, có gì mà phải sợ!
Giọng nói gấp gáp của Lý Giang Đào lại vang lên trong điện thoại.
“Nhưng mà cậu Thượng Quan…”
“Không có nhưng nhị gì hết, im miệng nghe cho rõ đây!”
Thượng Quan Bắc lại một lần nữa mất kiên nhẫn ngắt lời Lý Giang Đào, hắn ta tiếp tục nói.
“Bây giờ ông chạy đến chỗ tôi cũng không có tác dụng gì, việc ông nên làm là nhanh đi đến tổ tác chiến kinh tế rồi phối hợp thật tốt với đội trưởng Lục mà tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Đổng và cái tên thôn dân kia đi”.
“Cứ như vậy mà làm, ông còn có gì phải lo lắng nữa chứ?”
“Ả Lâm Nhã kia có lợi hại đến chừng nào thì cũng không đến mức vì mấy cái xác chết mà đối đầu với ông đâu, đến lúc đó tập đoàn Đổng Thị không phải của ông thì của ai chứ!”
Sau đó, Thượng Quan Bắc giơ gậy đánh xuống, sau khi quả bóng bay trên không trung tạo thành một đường cong liền ổn định tiếp đất trên một sườn núi có địa hình rất đẹp.
Hắn ta cau mày, quá đẹp!
“Huống hồ…ả Lâm Nhã này giúp đỡ nhà họ Đổng là vì muốn giúp Vu Kiệt, người chồng đã chết của ả đàn bà này và Vu Kiệt có lẽ là đồng đội trong đội hậu cần”.
“Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt mà thôi, tốt nhất là ông đừng có làm phiền tôi nữa, bây giờ ông biết bản thân nên làm thế nào rồi chứ?”
Hắn ta vừa quan sát địa hình bằng kính viễn vọng để tìm kiếm điểm phát bóng tốt nhất vừa thản nhiên nói vào điện thoại.
“Ồ! Hóa ra là như vậy…thật sự không ngờ, ả tiện nhân Lâm Nhã này và Vu Kiệt lại có mối quan hệ như vậy!”
Sau đó, Lý Giang Đào ở đầu dây bên kia không còn quá bối rối nữa, thay vào đó là một vẻ mặt chắc chắn bản thân sẽ thắng, ông ta nói.
“Cậu Thượng Quan! Xin cậu yên tâm, bây giờ thì hãy đợi tin tốt từ Giang Thành đi!”
“Tút…tút…tút…”
Lý Giang Đào vừa nói xong, đối phương lập tức cúp điện thoại.
Lúc này, ông ta không còn luống cuống như ban nãy nữa mà trông vô cùng bình tĩnh, như thể miếng thịt nhà họ Đổng ông ta ăn chắc rồi!
Sau đó, ông ta gọi một gã đàn ông đến, dặn dò.
“Tôi có một số tài liệu cần anh đi lấy, bây giờ đúng lúc có thể dùng chiêu lớn rồi!”
Vừa nói, khóe miệng ông ta vừa xuất hiện một nụ cười quỷ quái.
“Tiễn Vu Kiệt và nhà họ Đổng xuống Hoàng Tuyền thôi!”
- ---------------------------