Nỗi đau đớn đến từ rất nhiều thứ cùng ập đến, khiến đầu óc ông ta cứ xoay vòng vòng.
Ông ta sợ cái cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, lại còn phải chịu đựng thời gian trôi qua trong đau khổ.
Ông ta chịu đựng quá đủ rồi!
Vu Kiệt dừng lại, nhấc cái chân dính đầy mấy thứ như máu thịt kia của mình lên.
“Hả?”
“Mi nói cái gì? Ta nghe không rõ!"
Vẻ mặt Vu Kiệt có vẻ hơi lố, cố tình giơ một tay đặt lên tai, tỏ vẻ muốn lắng nghe lời chưởng môn Thiên Sơn.
“Chọn… Chọn, bổn tọa chọn… Để hai người kia… Chết trước…”
Khóe miệng chưởng môn Thiên Sơn trào máu tươi, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia.
Tại sao hai người có thể lành lặn chẳng hề hấn gì?
Tạo sao chỉ có mình tôi chịu đau khổ?
Tại sao!
Trong lòng ông ta đã chất chứa đầy oán hận, không phải với Vu Kiệt mà là hai Phong Thánh Giả kia.
Ánh mắt độc ác tàn nhẫn đó cứ nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả kia, như thể hận không thể tự tay giết chết hai người họ.
“Tại sao! Ông là chính phái! Tại sao lại nói ra được những lời như thế!"
“Đúng đó chưởng môn Thiên Sơn, sợ chết như thế sẽ khiến người ta cười vào mặt đấy!”
Hai Phong Thánh Giả khiếp sợ nói.
Bấy giờ bọn họ mới sợ mất mật, ánh mắt nhìn chưởng môn Thiên Sơn đầy tức giận.
Bọn họ ước gì chưởng môn Thiên Sơn mau chết đi, tốt nhất là tự bạo chết, sau đó kéo theo cả Vu Kiệt chết cùng.
Nhưng cuối cùng, người lựa chọn vẫn là Vu Kiệt.
Nghe thấy lựa chọn của chưởng môn Thiên Sơn, Vu Kiệt mới hài lòng cười.
“Thế có phải tốt hơn không”.
“Cố làm ra vẻ cao thượng làm quái gì? Cố làm ra vẻ sừng sững không ngã làm quái gì?”
“Sợ chết có phải giống người bình thường hơn không?”
Lời Vu Kiệt nói cứ như những cây búa tạ đập vào lòng chưởng môn Thiên Sơn khiến ông ta không cách nào thở nổi.
“Đủ rồi, ta đã lựa chọn rồi, tại sao người vẫn chưa chịu giết hai tên đó!”
Chưởng môn Thiên Sơn thúc giục, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta hoảng sợ, cực kỳ sợ hãi!
.
Danh Sách Chương: