Quả thực, sự xuất hiện của một nữ tiến sĩ nổi tiếng trong giới y học từng đạt nhiều giải thưởng quốc tế lớn và hiện là người tổng phụ trách công trình nghiên cứu cao nhất Hoa Hạ, sẽ tạo ra một loại áp lực lớn bao trùm lên cuộc điều tra lần này.
Không thể không nói đây là một nước đi cực kỳ xuất sắc.
Sau khi Lý Tiên đưa ra tuyên bố này, vô số con mắt sẽ nhìn chằm chằm dõi theo mọi hành động và quy trình của từng cá nhân trong nhóm điều tra.
Dưới tình huống này, nhà họ Lý sẽ đưa ra bằng chứng tuyệt đối để chứng minh sự trong sạch về tài khoản của Lý Châu.
Tiếp đó, dựa vào người tố cáo như một phương pháp hỗ trợ tuyên truyền công khai.
Không bao lâu sau, để giảm bớt ảnh hưởng, việc Lý Châu được thả ra cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng như vậy…
Cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại tương lai của Lý Châu.
Sau khi nghe thấy những lời của Lý Tiên, Lý Nam vội vàng ngăn cản.
Sắc mặt Lý Tiên chùng xuống, nói: “Tại sao lại không được?”
Lý Nam: “Chị cả, chị làm như vậy tất nhiên là Tiểu Châu cũng sẽ được thả ra, nhưng chị có nghĩ đến chuyện nếu làm như vậy thì những người bên trên sẽ nghĩ thế nào không?”
“Người bên trên?”, đồng tử Lý Tiên đột nhiên co rút lại, bình thường bà ta chỉ tập trung vào chuyện nghiên cứu, bà ta không hề hiểu rõ những chuyện đấu tranh trên thương trường hay chuyện âm mưu lừa gạt lẫn nhau này.
Khi nghe thấy những câu hỏi của Lý Nam, bà ta dường như nhận ra được những thiếu sót của chính mình.
Lý Nam lại nói tiếp: “Có những lời nói ra rất khó nghe, em cũng không biết có nên nói hay không, trong phút chốc cũng không nói rõ được, đơn giản mà nói, lần này đội điều tra phát động nhiều người đến đưa Tiểu Châu đi, ngoài nguyên nhân bị tố cáo ra, còn bởi vì bên trên quá xem trọng Tiểu Châu”.
“Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều chứng kiến sự trưởng thành của nó, có lẽ cũng đều hiểu rõ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì rất có khả năng Tiểu Châu sẽ gia nhập vào Thiên Đình.
Những người bên trên đặt rất nhiều hy vọng vào Tiểu Châu, cũng chính vì vậy nên mới có người tố cáo, bên trên liền lập tức phái người đi điều tra!”
“Hoặc có thể là có người muốn Tiểu Châu cút khỏi vị trí đó, nhưng người bên trên chỉ muốn Tiểu Châu nhanh chóng chứng minh sự trong sạch, chị có hiểu không? Hiện tại mọi trình tự đều được công khai, người bên trên đang theo dõi rất gắt gao”.
“Người trong cuộc tự chứng minh trong sạch, không cần bất cứ thủ đoạn nào để thanh minh cho bản thân, đây là những lời mà bố đã nói với Tiểu Châu khi nó quyết định bái vị ông trùm của giới kinh tế làm sư phụ, cũng chính là phương pháp đối phó với những chuyện rắc rối mà bố đã dạy cho Tiểu Châu”.
“Pháp luật vô tình, thế giới này không công bằng, nhưng lẽ phải luôn luôn tồn tại, đương nhiên chúng ta phải biện hộ giúp Tiểu Châu, nhưng nếu dùng cách giống như chị nói, đặt mình vào vị trí bên trên suy nghĩ, họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chị làm như vậy, chính là đang dùng sức ảnh hưởng của chị để ép tổ điều tra thả người.
Nếu làm như vậy, sự trong sạch của Tiểu Châu không những không được công chúng công nhận, ngược lại còn bị một số người hiểu nhầm”.
“Vài tháng trước, em có xem một bộ phim, trong phim có một câu nói rất hay: Thành kiến trong lòng người có thể chất thành núi.
Nếu chị làm như vậy, chỉ khiến những người kia có thành kiến với Tiểu Châu mà thôi”.
Câu cuối cùng, giọng điệu nhấn mạnh.
Lời nói của Lý Nam âm vang mạnh mẽ, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập ầm ầm xuống mặt đất.
Trong căn phòng lớn, chỉ còn lại âm thanh thở dài phiền muộn.
Những lời mà Lý Nam nói đều là sự thật.
Cũng chính là phương pháp duy nhất ngay lúc này.
Tất cả những ưu và nhược điểm đều được giải thích rất rõ ràng.
Nếu như thế này vẫn không hiểu, thì thật không xứng đáng làm một tiến sĩ y học.
Rất rõ ràng, Lý Tiên đã hiểu rồi, sau khi nghe xong, bà ta cúi đầu xuống, giông như một người phụ nữ trung niên bất lực không làm được gì cả.
“Chị cả, thực ra chúng ta không cần sốt ruột, tất cả chỉ cần đợi đến lúc quan sát xong, sẽ có đáp án”.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của chị cả, Lý Nam vội vàng an ủi.
Lý Tiên: “Già rồi…già rồi, mấy đứa đều trưởng thành cả rồi, cũng đúng, chị chỉ là một người làm nghiên cứu, rất nhiều chuyện đều không suy nghĩ chu đáo”.
“Chị cả”.
Vẻ mặt Lý Tiên nghiêm túc: “Không được bỏ rơi bất kỳ người nào trong gia đình”.
“Em biết”, Lý Nam gật đầu.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Lúc này, không biết là để giảm bớt bầu không khí hay vì một điều gì đó, Lý Mãnh vội vàng hỏi: "Ồ, đúng rồi, chị cả, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Những người bắt cóc chị là ai?"
Bắt cóc?
Nhắc đến bắt cóc, sắc mặt Lý Tiên đột nhiên đanh lại.
Lúc nãy qua lời giải thích của Lý Hòa, có lẽ bà ta đã đoán được mục đích thực sự của việc bà ta bị bắt cóc là gì, chính là để khiến Tiểu Kiệt mất lý trí, trở nên tức giận rồi sau đó rơi vào bẫy của đối phương.
Bà ta bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, lần theo những kí ức rải rác trong đầu, nhớ lại những cảnh tượng đã xảy ra vào hôm qua.
Lý Tiên cau mày: "Chị cũng không biết đó là ai.
Lúc đó chị đang ở trong phòng thí nghiệm, sau khi nhận được tin tức Tiểu Châu xảy ra chuyện thì chị vội vàng chạy đến hầm để xe.
Vừa bước vào đã có người cầm súng chỉa vào gáy chị, chị đang muốn chống cự, nhưng chưa còn kịp làm gì thì đã bị đối phương đánh ngất đi”.
“Sau đó thì sao?”, cả mấy người đều sáp lại gần hơn, sắc mặt căng thẳng
Lý Tiên nói tiếp: “Sau đó khoảng hai giờ chiều, chị bị nhốt ở trong một căn phòng tối mịt.
Có vài người đàn ông bịt mặt trên tay cầm côn sắt đi tới, chị chỉ vừa nói vài câu thì đã thấy bọn chúng lao tới, sau đó...sau đó hình như chị lại bị đập vào đầu một lần nữa, ngất đi, sau đó nữa thì chị đã tỉnh lại ở đây.
Nói xong.
Cả ba người đều đồng thời lộ ra vẻ mặt tự trách.
Người bất lực nhất là Lý Mãnh.
Hôm qua, sau khi nhận được nhiệm vụ mà Lý Nam giao cho, một cuộc điện thoại của ông ta đã trực tiếp gọi tất cả ba trăm người ở Lập Kiên trở về, huy động tiểu đội theo dõi tinh nhuệ của bản thân để tìm ra hướng chạy trốn của chiếc xe tải ngày hôm qua, bên cạnh đó còn mở rộng các thông tin liên quan để tiến hành khảo sát và tìm kiếm trong phạm vi lớn khắp thủ đô.
Cuối cùng, đã tìm thấy thông tin hữu ích trước cửa phòng thí nghiệm của Lý Tiên, gần giống như những gì Lý Tiên nói.
Sau khi đối phương lái xe của Lý Tiên rời khỏi phòng thí nghiệm, đi về phía tây qua cây cầu lớn ở thủ đô rồi đến khu phố cổ, đi theo hướng mà đối phương đã chạy trốn vào hôm qua, đi tới đi lui suốt hàng chục con hẻm rồi lại liên tục xuất hiện trong cùng hàng chục camera giám sát, khiến tiểu đội điều tra của của ông ta bị xoay như chong chóng.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng lại tại đó.
Lý Mãnh: “Chị cả, chị có nhớ được điểm đặc biệt nào không, chẳng hạn như những dấu hiệu hay những điểm đặc biệt trên cơ thể đối phương”.
“Điểm đặc biệt trên cơ thể?”
Lý Tiên cố gắng nhớ lại.
Nếu như Lý Mãnh đã hỏi như vậy thì nhất định sẽ có điểm quan trọng gì đó.
Lý Tiên nhanh chóng nhớ lại những chuyện ở trong phòng thí nghiệm, cố gắng tìm lại những chi tiết nhỏ nhất.
Súng của đối phương.
Côn sắt trong tay bọn chúng!
Còn có…
Có rồi!
Đúng!
Đúng!
Lý Tiên đột nhiên trợn tròn mắt: “Có, có…”
Danh Sách Chương: