Đổng Sinh dẫn theo người chờ ở cửa.
Cô gái tự xưng là thư ký của hội trưởng đã lên thông báo rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy xuống.
“Cậu Đổng!”
Một vệ sĩ của nhà họ Đổng lách người bước đến trước mặt Đổng Sinh, cau mày.
“Cô gái kia biết rõ thân phận của cậu, nhưng lại đi lên thông báo lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì…
Đổng Sinh híp mắt lại, ra hiệu bảo người này không cần nói nữa.
Có vẻ như anh ta đã đoán được điều gì đó.
“Chờ một chút”.
Anh ta đang tự hỏi, rốt cuộc thì Hội thương nghiệp Vạn Hải dựa vào đâu?
Suy cho cùng, là ai muốn nhà họ Đổng sụp đổ?
Rốt cuộc là ai?
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đã hai tiếng.
Theo thời gian, đám vệ sĩ dần dần nhịn không nổi nữa.
Dù cho thư ký có bò đi nữa thì cũng đã sớm bò lên đến văn phòng thông báo rồi.
Vậy mà cho đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào cả.
Khi đám vệ sĩ nhà họ Đổng muốn đi lên hỏi thì bị bảo vệ ngăn cản một cách thô lỗ.
Cứ như vậy gạt cậu chủ nhà họ Đổng danh tiếng ra ngoài.
Cùng lắm chỉ là một cái Hội thương nghiệp nho nhỏ, vậy mà lại dám xem thường nhà họ Đổng, một trong những gia tộc đứng đầu Giang Thành.
Sao lại có thể như vậy?
Nếu như là lúc trước, cả cái Giang Thành này nào có ai dám bất kính với nhà họ Đổng, chứ đừng nói chi là với Đổng Sinh, một trong bốn tài tử nổi danh.
“Cậu Đổng!”
Lúc bấy giờ, hơn hai mươi vệ sĩ của nhà họ Đổng đồng loạt hô vang.
Âm thanh cực kì chói tai, dường như muốn thúc giục Đổng Sinh làm điều gì đó.
Đổng Sinh ngước mắt nhìn lên tầng cao nhất, trong mắt dần dần bùng lên lửa giận.
Anh ta không nói gì.
Điều đó có nghĩa là chấp nhận.
Đám vệ sĩ của nhà họ Đổng quay đầu nhìn nhau, có cùng chung một mối hận.
Dám có thái độ quá đáng với cậu chủ nhà họ Đổng…muốn chết!
Bọn vệ sĩ đồng loạt xông vào cửa.
Không ngờ, đội bảo vệ của Hội thương nghiệp đã chờ sẵn từ trước, từ bốn phương tám hướng xông lại.
Ngay lập tức, đội bảo vệ bất ngờ xuất hiện, bao vây gần một trăm vệ sĩ của nhà họ Đổng.
“Đáng chết!”
“Bọn họ làm cái quỷ gì vậy?”
“Cậu Đổng còn ở bên ngoài.
“…”
Đám vệ sĩ nhà họ Đổng còn chưa kịp ra tay thì đã bị bao vây, không thể nhúc nhích.
Thế nhưng…
Đổng Sinh vẫn còn ở ngoài cửa.
Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ bước từng bước oai phong về phía Đổng Sinh.
Hắn ta hất cằm, trong mắt tràn đầy khinh thường, nhưng ngoài mặt lại vờ cung kính nói: “Cậu Đổng à? Xin mời sang đây…”
“Hội trưởng của chúng tôi đã đợi từ lâu”.
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng thân thể cao lớn, béo núc ních của hắn ta lại ngăn trước người Đổng Sinh, không hề nhúc nhích.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên, cười khinh miệng, trên mặt cũng lộ rõ vẻ xem thường.
Ngay khi đội trưởng đội bảo vệ đang nghiêng đầu, lắc lư cơ thể, tỏ vẻ đắc ý thì…
“Bốp!”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Tiếp đó, một bên mặt của đội trưởng đội bảo vệ chợt xuất hiện dấu bàn tay.
Trong phút chốc, hắn ta bị đánh về nguyên hình.
Hắn ta không dám tin, trợn trừng mắt, ôm lấy một bên má, nhìn chòng chọc vào Đổng Sinh.
“Mày…mày muốn chết!”
“Mày thử đụng đến một ngón tay của tao xem…thử đi!”
Soạt!
Sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ tái nhợt, hắn ta thở hổn hển, cánh tay giơ lên không trung thoáng khựng lại.
Hội trưởng đã đích thân gọi điện căn dặn hắn ta, người tới cùng lắm chỉ là một tên cậu ấm tàn phế sắp rơi đài mà thôi, không cần phải tôn trọng làm gì, cứ làm nhục cho thỏa thích là được.
Tuy hắn ta thấy Đổng Sinh cũng không tàn phế, thế nhưng…
“Mày là cái thá gì mà dám ra oai trước mặt tao?”, Đổng Sinh nhướng mày, trên khuôn mặt trẻ tuổi lộ rõ sự uy nghiêm không gì sánh được.
Đó là sự kiêu ngạo của bậc đế vương!
Dù có như thế nào đi chăng nữa, cậu chủ nhà họ Đổng cũng không phải người mà loại như hắn ta có thể làm nhục.
Ngu xuẩn!
Ngay sau đó, Đổng Sinh nhấc chân, đá đội trưởng đội bảo vệ văng ra xa, rồi đi thẳng vào cửa, tiến lên tầng cao nhất.
Hay cho hội trưởng của một cái hội thương nghiệp.
Lại dám đối xử với anh ta như thế!
Hôm nay, anh ta muốn đích thân xem thử tên hội trưởng kia có bao nhiêu tài giỏi mà lại dám đi tìm chết kiểu đó!
…
Tầng cao nhất Hội thương nghiệp Vạn Hải.
Văn phòng hội trưởng.
Lý Giang Đào liên tục vung gậy đánh golf.
Vận may cũng ngày càng tốt hơn.
Đánh mệt, ông ta liền bước đến cạnh cửa sổ, cúi đầu quan sát cậu chủ nhà họ Đổng đang chờ mình bên dưới.
Nhìn xem cậu chủ của một gia tộc cao quý vậy mà ngay cả cổng cũng không vào được.
Việc này khiến tâm trạng hội trưởng Lý Giang Đào rất thoải mái, ông ta không khỏi ngâm nga một khúc dân ca.
Ngay khi gã đang chuẩn bị vung gậy thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”
Cửa phòng bị đá văng ra.
Híz-khà-zzz
Hội trưởng hít sâu một hơi.
Má nó, rốt cuộc hôm nay có để ông ta yên hay không hả?
Lý Giang Đào lần nữa siết chặt cây gậy trong tay, đột nhiên, ông ta xoay người, dùng sức ném nó về phía cửa…
“Bốp!”
Mắt thấy gậy đánh bóng văng mạnh về phía cửa, thế nhưng người tới đã nắm được nó một cái dễ dàng.
Đó là một người trẻ tuổi, vẻ mặt anh ta thoáng một chút giận dữ.
Đôi mắt sâu chứa đầy kiên định.
Hội trưởng ngẩng đầu nhìn, khi thấy rõ người đến, hai mắt ông ta lập tức híp lại, nhìn chòng chọc vào người nọ.
Đây chính là cậu chủ nhà họ Đổng kiêu ngạo đó sao?
Theo ông ta thấy cùng lắm chỉ là một tên oắt con mà thôi.
Vừa nãy bị làm nhục như vậy…
Xem ra, cậu chủ nhà họ Đổng cũng không có gì hơn người.
Trong lòng Lý Giang Đào cảm thấy vô cùng khinh thường.
Ông ta không chút kiêng kỵ, lộ rõ thái độ của mình.
Lý Giang Đào hất cằm, ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm vào Đổng Sinh, mở miệng hỏi: “Hóa ra đây chính là cậu Đổng Sinh, cậu chủ nhà họ Đổng, một trong bốn vị tài tử nổi danh lừng lẫy trong truyền thuyết à?”
“Cậu Đổng, cậu đi đứng nhanh nhẹn như vậy, trông không giống người què chút nào!”
Đổng Sinh buông cây gậy xuống, dường như không hề nghe thấy gì cả, bỏ qua câu hỏi của Lý Giang Đào.
Anh ta đi thẳng đến rước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Lý Giang Đào, ông có biết tội của mình không?”
“Tội? Tôi có tội gì?”
Lý Giang Đào bày ra vẻ mặt không dám tin, mở to mắt, vờ như không hiểu.
“Ngược lại, cậu Đổng đây một mình xông vào hội thương nghiệp của tôi, đó mới là không ổn đấy!”
Lý Giang Đào Liếc nhìn Đổng Sinh bằng ánh mắt giễu cợt.
Không hề để anh ta vào mắt.
“Không ổn? Ông đã làm những gì thì trong lòng ông hiểu rõ, nếu như ông thành thật khai báo, thì còn đường sống, còn ngược lại…”
“À!”
Lý Giang Đào vô cùng ngông cuồng, không để tâm đến những lời của Đổng Sinh. Anh ta còn chưa nói hết lời, ông ta đã phì cười, liếc nhìn chân Đổng Sinh, sau đó lên tiếng chế giễu: “Một tên què, hai chân bị phế nhiều năm như vậy thì biết cái gì? Mấy năm nay, mọi thứ đã sớm thay đổi, không còn như hai năm trước nữa!”
“Chẳng lẽ cho đến bây giờ mày vẫn cho rằng cái thân phận cậu chủ nhà họ Đổng của mày là ngon lắm à, không ai sánh nổi, có thể lớn lối được à?”
“Đúng là buồn cười!”
Nghe ông ta nói thế, mặt Đổng Sinh càng thêm khó coi, anh ta siết chặt hai nắm đấm, gân xanh trên trán gồ lên, nhìn chằm chằm vào tên hội trưởng ngông cuồng trước mặt.
Đúng là vậy, trong khoảng thời gian hai năm kia, chân anh ta bị tà phế, bản thân không có ý định tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.
Thế nhưng, chỉ một tên hội trưởng của một cái hội thương nghiệp nho nhỏ mà cũng dám có thái độ như vậy với anh ta à!
Nhà họ Đổng của anh ta cũng không phải ai muốn giẫm là giẫm được đâu!
“Ông muốn chết!”
Đổng Sinh khẽ gầm lên một tiếng, lửa giận trong mắt đang bùng lên dữ dội, không cách nào cản được, năm ngón tay siết chặt vào nhau, phát ra âm thanh “răng rắc”.
“Hả? Mày cho rằng ông đây sợ mày à?”
Lý Giang Đào cười một cách khoái chí, rồi phủi tay.
Không bao lâu sau.
Một đám người từ ngoài cửa xông vào, trên tay mỗi người đều có cầm gậy gộc, dù đã khoác lên người bộ vest đen những vẫn không che được cơ bắp rắn chắc của bọn họ.
Đổng Sinh cau mày.
Sao chứ?
Muốn đánh nhau?
“Sao nào? Cậu Đổng muốn tự đi ra ngoài hay chờ tôi… mời cậu đi!”
Nghe thấy những lời vô lễ này, Đổng Sinh không tức giận, mà anh ta đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Mày thử xem!”
Nghe vậy, Lý Giang Đào thở hổn hển vì tức.
Mẹ kiếp, còn dám ngông cuồng.
“Bọn bây! Đánh cho tao!”
Vừa dứt lời…
Ngay khi đám người đang tụ tập trong văn phòng chuẩn bị ra tay thì…
Một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
“Cộc cộc cộc!”
Lại đứa chết toi nào nữa!
Lý Giang Đào cảm giác hôm nay cơn giận của mình đã lên đến đỉnh điểm.
“Hội trưởng…không hay rồi! Có một người tự xưng là Vu Kiệt, người của thôn Vu Gia đến đây!”
“Người của chúng ta đã…”
Vu Kiệt?
Thôn Vu Gia?
Đổng Sinh và Lý Giang Đào cùng cảm thấy khó hiểu.
Sao anh ta lại đến!
Một người là nghi hoặc xen lẫn tôn trọng.
Một người là khinh thường.
Vu Kiệt…đã đến!