Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đạp này dùng hết sức lực, hoàn toàn không có chút gì gọi là hạ thủ lưu tình.

Phần bụng đau như thể có hàng vạn con kiến cắn vào máu thịt của Mục Tiểu Vũ, cô bé ôm bụng đang định đứng dậy, nhưng không ngờ ngay sau đó, Vương Đào lại cúi người nhặt chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất!

“Chìa khóa xe…”

Lúc này, Mục Tiểu Vũ mới phát hiện ra chìa khóa xe của mình đã rơi xuống đất, cô bé bỗng quên đi đau đớn mà nhanh chóng lết dậy.

"Không được phép lấy chìa khóa xe của tôi. Đây là xe của anh họ tôi, không được lấy, không được lấy..."

Mục Tiểu Vũ liên tục hét lớn.

Mặc dù tính tình của Mục Tiểu Vũ ương ngạnh như con trai nhưng làm người, cô bé cũng biết đạo lý có vay có trả, nếu như vì mình mà hại chiếc xe này bị người ta đem đi thu giữ, cô bé không biết phải giải thích với Vu Kiệt như thế nào.

“Không được lấy?”

“Muốn chết à!”

Vương Đào trở tay, một cú tát dữ dội rơi xuống mặt Mục Tiểu Vũ

Một lần nữa khiến cô bé nằm lăn ra đất.

Dương Lan chậm rãi bước đến.

Tất cả mọi người có mặt ở đó không có một ai dám lên tiếng giúp Mục Tiểu Vũ nữa.

Một kẻ trộm xe, tốt nhất là nên chết đi, làm gì có ai quan tâm cô bé chết hay sống chứ!

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dương Lan: "Mục Tiểu Vũ, mày nói xem mày còn vùng vẫy cái gì? Đến dấu vân tay còn mở không được, còn nói dối là xe của anh họ mày. Dựa vào cái đám nhà nghèo của mày mà có thể lái nổi một chiếc xe thể thao sao. Lừa ai chứ? Mày tưởng là ai cũng ngu như mày đấy à?"

“Dương Lan…tao cảnh cáo mày, bảo bạn trai mày lập tức trả lại chìa khóa cho tao ngay, nếu không, hậu quả mày tự gánh lấy!”, Mục Tiểu Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Hậu quả tự gánh?”

Vẻ mặt Vương Đào không chút quan tâm: "Dọa ai chứ? Cô tưởng tôi sẽ sợ đấy à? Còn hậu quả tự chịu, thật là khiến người ta cười rụng răng!"

"Đúng vậy, Mục Tiểu Vũ, làm người ấy! Vẫn là phải biết bản thân mình rốt cuộc đang ở vị trí nào? Mày nói xem đang yên đang lành mày đi trộm xe làm gì chứ?"

“Tao không trộm xe, chiếc xe này là của anh họ tao, Dương Lan, mày đừng có mà quá đáng!”, Mục Tiểu Vũ càng thêm lo lắng.

“Ồ? Vậy sao?”

Dương Lan nhìn về phía Vương Đào.

Vương Đào cầm chìa khóa xe, hướng về phía nhân viên hất cằm nói: "Tôi có thể lái chiếc xe này một lúc không?"

Lái xe?

Xoẹt!

Sắc mặt Mục Tiểu Vũ cứng đờ.

Người nhân viên nghiêng người kính cẩn nói: "Anh Vương, anh xem anh nói gì vậy chứ. Anh là chủ tịch của Tập đoàn bất động sản Hiên Viên, là một trong những nhân vật hiếm có của câu lạc bộ siêu xe chúng tôi. Bây giờ chiếc xe này đã được chứng minh là bị đánh cắp. Anh muốn lái thì tất nhiên là có thể lái!"

“…”, Mục Tiểu Vũ!

Còn có…quy tắc như vậy?

“Không được lái…không được lái!”

“Cô nói không được lái thì tôi không được lái?”

Vẻ mặt Dương Lan đây khinh thường, lãnh đạm nói: "Mục Tiểu Vũ, tao nghĩ mày nên suy nghĩ lát nữa nên làm thế nào trước đi! Ăn trộm một chiếc siêu xe đắt đỏ như thế, cũng đủ để mày ngồi tù mấy năm rồi, mày nói có đúng không!"

“Mày…”

Bây giờ, lời của cô hoàn toàn không có bất cứ người nào tin cả.

Tất cả mọi người nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Vương Đào lấy chìa khóa xe ra, đi đến cửa xe, hướng về phía Dương Lan gọi: "Cục cưng, đừng quan tâm đến nó, đến đây nào, cùng anh lên xe chạy một vòng nào, đi thôi!"

“Vâng, anh Vương”.

Trả lời một câu, Dương Lan quay người lại với một ánh mắt đầy khoe khoang.

Nhưng…

Ngay khi Vương Đào vừa định xỏ chìa khóa vào ổ khóa chỗ cửa xe thì một bàn tay mạnh mẽ lạnh như băng đột nhiên giữ chặt cổ tay hắn ta!

Giây phút đó!

Một bóng người xuất hiện cùng với bầu không khí bị áp chế.

Dương Lan hơi giật mình, sau đó đồng tử cả hai mắt đột nhiên trợn lên.

Vương Đào cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.

Mục Tiểu Vũ: “Anh…anh họ?”

Vu Kiệt đến rồi!

Đôi mắt anh lạnh lùng hiện đầy sát khí.

Đôi mắt anh như thể đang nhìn một người chết dừng trên người Vương Đào.

Cằm anh hơi nâng lên, sau đó ở khóe miệng xuất hiện một nụ cười đầy thâm ý!

“Lại là mày?”

"Mày...mày...", sắc mặt Vương Đào thay đổi, lập tức nhận ra người trước mặt, đây không phải chính là người mà hắn ta đã gặp trong thư viện mấy tiếng trước sao: "Sao mày lại ở đây?"

“Bốp!”

Không hề trả lời!

Đơn giản, trực tiếp, dứt khoát!

Vu Kiệt giơ tay lên, một cú tát giống như sức nặng ngàn cân trực tiếp rơi vào mặt Vương Đào.

“A…”

Sắc mặt mọi người bỗng nhiên tái mét.

Anh đến rồi!

Vừa đến liền ra tay!

Không ai ngờ rằng người thanh niên lạ mặt này lại đột ngột ra tay mà không nói một lời nào?

Đánh người ngay trên địa bàn của cậu hai nhà họ Lưu, lẽ nào hắn không sợ chọc giận cậu Lưu sao, không sợ gặp rắc rối sao?

Nhưng giây tiếp theo, hành vi của Vu Kiệt đã trả lời câu hỏi của bọn họ!

“Răng rắc!”

Lại có tiếng xương kêu giòn giã vang lên, một chân của Vu Kiệt giơ lên ầm ầm như núi Thái Sơn đạp vào xương chân của Vương Đào, không hề sử dụng kình lực, chỉ là một động tác đơn giản – đạp!

Sau đó…gãy rồi!

“A…”

Chân của Vương Đào đã bị gãy, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, sau khi hít thở một hơi thật sâu, hắn ta hét lên đau đớn, cảm giác ở một bên chân lập tức biến mất.

Các dây thần kinh bao quanh khớp xương chân...đều nứt ra!

Máu trộn với xương thịt lộ ra giữa không khí.

Ngay lúc đó, ai nấy có mặt ở đây cũng đều chết đứng, cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này, một đám thanh niên chỉ là đơn thuần chơi xe nào có từng thấy qua cảnh này.

Người nào người nấy đều mọc rễ tại chỗ, cứ như vậy không biết mình nên làm gì...

Còn phía Vương Đào, nỗi đau quằn quại trực tiếp bao trùm tâm trí hắn ta.

Hắn ta giơ tay lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, hắn ta chưa từng thấy kẻ nào lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.

Huống hồ, hắn ta lúc nãy vừa mới gặp anh ở thư viện.

So với hiện tại hoàn toàn khác biệt, căn bản không phải là một người!

Ngược lại sắc mặt Vu Kiệt ảm đạm đến đáng sợ, anh liếc mắt nhìn Mục Tiểu Vũ ngã nhoài trên mặt đất, trên mặt in một dấu tay đỏ như máu, lửa giận trong lòng lại lần nữa bùng lên.

Dương Cẩm Tú vội vàng chạy tới, đỡ Mục Tiểu Vũ dậy, phủi sạch bụi trên người cô bé: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, em có sao không! Đau ở đâu thì nói với chị dâu..."

“Em…em không sao…”

Mục Tiểu Vũ cũng bị một tát kia của Vu Kiệt làm cho đứng hình rồi.

Cô bé liên tục lắc đầu.

Chỉ là…

Cô bé không sao!

Còn Vương Đào thì có sao rồi.

Một lúc sau, Vương Đào mới lập tức phản ứng lại, hắn ta mắng nhân viên: "Ngây ra đó làm gì? Gọi người đến dây, gọi hết đến đây cho tôi!"

"Ồ...ồ...", sau một hồi chần chừ, người nhân viên nhanh chóng lấy máy bộ đàm ra.

"Khu 1 khu 2 lập tức dẫn theo tất cả mọi người đến bãi đỗ xe. Có người đến gây chuyện rồi!"

“Vâng!”

Một loạt tiếng bước chân từ bộ đàm nhanh chóng vang lên.

Vu Kiệt nheo mắt lại hỏi: “Gây chuyện sao?”

"Rốt cuộc là ai gây chuyện? Thân là nhân viên ở đây, lẽ nào cậu không hiểu rõ sao?", Vu Kiệt đảo mắt, ánh mắt anh dừng lại ở người nhân viên.

Vương Đào gầm lên: "Đồ vô dụng, mày ra vẻ cái gì chứ? Mày xong đời rồi, lúc nãy ở thư viện bỏ qua cho mày một lần xem như mày may mắn, còn ở đây...hừ!"

“Ở đây thì làm sao?”, ánh mắt Vu Kiệt trầm xuống, cổ chân dùng lực!

Tiếp tục đạp xuống!

"A...", một loại đau khổ thấu tận tim gan truyền đến, gân xanh nổi lên, sắc mặt Vương Đào xanh mét!

Vu Kiệt thấp mày nhìn chằm chằm hắn ta, chậm rãi nói!

"Mày nghĩ tao không nhìn thấy, mày ra tay đánh em họ tao đấy à?"

…….

…….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK