Hai người cũng chẳng nói gì, tiếp xục xem xét.
Vu Kiệt cũng không hỏi nữa.
Đến tận hôm nay anh vẫn không biết rốt cuộc tảng đá đó có lai lịch thế nào.
Trong đầu anh chợt hiện lên một cảnh tượng.
Đó là cảnh tượng đáng sợ mà mình đã nhìn thấy trên ngọn núi.
Anh đã hóa thành thứ gì đó mà bản thân chưa bao giờ nhận thức, điên cuồng chém giết năm Phong Thánh Giả.
Cảnh tượng đó khủng bố và máu tanh như thế, khiến con người ta không rét mà run.
Cả người trong cuộc như anh cũng có cảm giác không cách nào tưởng tượng nổi.
Anh biết rất rõ tảng đá đó không phải là vật đơn giản gì.
Hơn nữa, trước đó tảng đá còn giúp anh đỡ lôi kiếp!
Cả lôi kiếp cũng không làm gì được, đúng là khủng bố.
Anh cũng nhớ tới lúc đó khi nhà họ Hạ không giành được tảng đá đã tức giận đến mức nào.
Sau đó có người muốn giành nhưng cũng không cướp đi được.
Qua rất lâu.
“Haiz!”
Diệp Lâm buông thõng hai tay, thở dài.
Mặc Bạch cũng lắc đầu rụt tay về.
“Võ Thánh, Y Thánh, cho hỏi đã tìm thấy chưa?”
Một Phong Thánh Giả tiến lên, căng thẳng hỏi.
.
Danh Sách Chương: