Nói những lời ngang ngược nhất.
Mỗi chữ tựa hồ đều chứa đựng sát khí khiến người khác run rẩy.
Thánh y Mặc Bạch, chưa bao giờ là người đặt thiên hạ trong tim.
Ông ta và Võ thánh Diệp Lâm đều là loại người “bụng dạ hẹp hòi”.
Bị đánh, liền nỗ lực luyện tập để đánh trả.
Bị mắng, có thể động tay động chân liền không kiêng nể.
Con người mà, chẳng phải sống để tận hưởng niềm vui sao?
Trẻ nhỏ bị bắt nạt, người lớn dĩ nhiên phải ra mặt.
Ngay cả khi chưa bị bắt nạt cũng phải loại bỏ khả năng bị bắt nạt.
Bởi vì bản thân bắt nạt là việc khiến người khác cảm thấy không vui.
Nghe thấy lời của Mặc Bạch, lão tổ nhà họ Mục giật thót mình, ánh mắt ông cụ thâm thúy, biểu cảm ngưng trọng không biết đang nghĩ gì, có lẽ hối hận vì mấy năm nay không chăm sóc tốt cho nhà họ Mục nên hôm nay mới xuống dốc tới bước đường này.
Đối với một cường giả sống nhiều năm và sắp được phong thánh mà nói, gánh lấy trọng trách do con cháu để lại đi tự sát, nhét vào trong góc của lịch sử không một ai hay biết.
Việc này rất thiệt thòi!
Lão tổ nhà họ Mục: “Không có lý do chính đáng”.
Ông ta vẫn muốn tìm một con đường sống.
Diệp Lâm ánh mắt lạnh lẽo: “Chết, không cần bất cứ lý do gì”.
Mặc Bạch hờ hững: “Nói năng dễ nghe chút đi”.
Ông ta dừng lại chốc lát, lại nói một câu: “Lão tổ nhà họ Mục...về trời!”
“...” Mặc Bạch.
Ông ta thở dài: “Cứ chết thế này cảm thấy thiếu chút gì đó, ông cụ cũng là người đã sống bảy mươi mấy năm, dù sao đi nữa cũng là võ sĩ của phái Nam Quyền, là người duy nhất luyện Nam Quyền tới cấp độ hóa kình”.
“Cũng nên oanh liệt chút”.
Diệp Lâm tháo bỏ mũ xuống, bổ sung: “Cho nên, ý của ông là muốn thêm chút tiếng?”
“...”, Mặc Bạch.
“Ông Diệp thật hài hước”.
Diệp Lâm: “Ông cũng không cười”.
Thời gian không còn sớm nữa.
Trời cũng sắp tối rồi.
Những đám mây đen như đội quân áp sát, nhuộm đen bầu trời.
Mấy người ở võ đài vẫn còn đang xem.
Con cháu nhà họ Mục mỗi người đều đang chờ đợi, còn muốn biết xảy ra chuyện gì.
Quan trọng hơn là 6 năm rồi, hai vị thánh đã lâu không gặp Vu Kiệt rất nôn nóng.
Vu Kiệt, cũng nóng lòng.
Anh đứng cạnh thi thể của Mục Thiếu Hàn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh.
“Sư...”
“Sư phụ!”
Diệp Lâm hắt hơi một cái: “Đứng lãng phí thời gian”.
Mặc Bạch tán thành gật đầu.
Sắc mặt lão tổ nhà họ Mục tái nhợt.
Thân là cường giả đứng đầu nhà họ Mục, mặc dù trong lòng ông ta có ý đó cũng không dùng miệng nói ra, vỗn dĩ định đến khi phong thánh sẽ ra ngoài một lần nữa, nhưng tình huống này, người bên cạnh nhìn vào cũng cảm thấy khó xử.
Ông ta trầm tư hồi lâu, khí thế từ từ trỗi dậy dưới lớp quần áo rách nát trên người.
Không khí xung quanh trở thành một cơn lốc bao trùm ông ta.
Đứng ở đây, ông ta nhìn chằm chằm hai người Diệp Lâm và Mặc Bạch: “Không dạy con là lỗi của cha, cháu làm sai ông phải gánh trách nhiệm, hôm nay hai vị đặc biệt đến đây tiễn lão già này một đoạn, vốn là chuyện vui”.
“Nhưng...”
“Nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng”.
“Nhà họ Mục tôi dù sao cũng đường đường là thế gia võ cổ đại hạng hai, lão già này còn là lão tổ của nhạ họ Mục, chết thế này không có thể diện”.
“Sống ngần ấy năm, nửa đời luyện công, nửa đời nắm quyền trong gia tộc, trước nay chưa từng tranh giành võ công với người khác, cũng chưa từng thử qua quyền thuật mà lão tổ tông truyền lại, kết quả đạt đến cấp độ nào”.
“Hôm nay, cho dù về trời cũng phải xem thử ý nghĩa nửa đời bế quan tu luyện này liệu có đúng đắn”.
“Vẫn mong hai vị thánh nhân...dạy bảo!”
Thái độ thành khẩn, giọng điều mang theo sự bất mãn với hai người sắp đối mặt là Diệp Lâm và Mặc Bạch.
Thực ra khi vừa bày ra thái độ trước mắt này, cái nên biết hay không nên biết đều biết cả rồi.
Lão tổ nhà họ Mục hiểu rõ, người thanh niên tên Vu Kiệt kia là đệ tử chân truyền của hai vị thánh nhân này.
Suy cho cùng 25 tuổi đã phá giải hóa kình, trong võ giới cho đến nay cũng chỉ có hai thánh nhân trước mặt có thể làm được.
Nhưng...
Vẫn là câu nói đó.
Chết như vậy, không có thể diện, quá thiệt.
Ông ta muốn thử, thử xem bản thân được mấy cân mấy lạng.
Cũng xem như thực hiện mong ước đã ấp ủ từ lâu.
Lão tổ nhà họ Mục cả đời chưa từng ra tay với người khác, hôm nay gánh vác sai lầm mà nhà họ Mục phạm phải, ông ta muốn, ra tay một lần.
Nghe những lời này.
Mặc Bạch ý thức được liền bước ra xa một chút.
Việc đánh đấm, Diệp Lâm ra tay là được rồi.
Chỉ thấy Võ thánh Diệp Lâm đội lại chiếc mũ trên đầu, lạnh lùng liếc lão tổ nhà họ Mục, một nắm đấm đặt sau lưng, nhìn ông ta: “Ra tay đi!”
Ba chữ nhưng lại đơn giản, trực tiếp.
Mang theo phần ân oán còn lại từ 25 năm trước.
Lão tổ nhà họ Mục gật đầu, trời đất xung quanh vào giờ khắc này đều bị ảnh hưởng bởi nội lực phát ra ngoài cơ thể.
Dưới trời đất bao la, mưa gió dữ dội.
Từng hạt mưa lạnh buốt rơi trên người lão tổ nhà họ Mục.
Đột nhiên...
Sức mạnh giải phóng ra ngoài đó vô cớ bùng lên một ngọn lửa như có như không.
Hạt mưa tới gần lại trở thành hư vô.
Nhìn từ xa ông ta có vẻ đang bất động nhưng khoảnh khắc hai nắm đấm giơ lên, cực nhanh!
Di chuyển rồi!
Thời gian như chậm lại, nắm đấm cùng bước chân đồng thời đạp vào trong mưa nhảy lên, rời khỏi mặt đất với tốc độ cực nhanh, chỉ nửa nhịp thở đã đến trước mặt Diệp Lâm.
Dường như không thể nhìn thấy hình ảnh dịch chuyển cơ thể của lão tổ nhà họ Mục, nắm đấm của ông ta đã đến trước mặt Diệp Lâm.
Không có chiêu thức hoành tráng nào.
Không có bước đi khác thường nào.
Đúng như ý nghĩ của bốn chữ “Đại đạo chí giản”.
Bất cứ việc gì càng về sau càng dễ thực hiện.
Bởi vì mỗi một chiêu thức của Nam Quyền nhìn thì có vẻ đơn giản, trên thực tế đều trải qua sự đúc kết từ hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm kinh nghiệm của người đi trước. Cùng với việc nâng cao cảnh giới, những tinh túy của Nam Quyền cũng có thể được phát huy.
Nhưng...
Nhưng dưới khoảng cách sức mạnh tuyệt đối.
Tinh hoa nào cũng sẽ trở thành trò cười êm tai.
Khi nắm đấm đó sắp sửa nện vào mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm giơ tay.
Chỉ giơ tay.
Một loại áp lực vô hình trong trời đất lập tức giáng xuống.
Soạt!
Trong nháy mắt.
Dường như giữa hai người tăng thêm một khoảng cách về thời gian.
Nắm đấm của lão tổ nhà họ mục trở nên chậm chạp.
Rất chậm!
Rất chậm.
Năm ngọn núi vô hình lập tức hóa thành xiềng xích tao sức ép cho không gian và đè lên vai lão tổ nhà họ Mục.
Sự cách biệt giữa phong thánh và tông sư chẳng khác nào trời và đất, không thể nào vượt qua được.
Người phong thánh, cảm nhận đươc sự mênh mông của trời đất, nhất cử nhất động đều nằm giữa trời và đất nhưng lại không chịu ảnh hưởng của trời đất.
Đi theo cách của mình!
Làm việc của riêng mình!
Tin vào chính mình!
Hành động theo trái tim.
Muốn giết...liền giết!
Diệp Lâm: “Quỳ!”
Âm thanh nhàn nhạt nhưng vọng lại bên tai lão tổ nhà họ Mục vô số lần.
“Roẹt roẹt!”
“Tuy Nam Quyền nhà họ Mục tốt, nhưng...người không được”.
“Tu võ không tu tâm, người ác như chó săn, không xứng...sống trên đời!”
“Lão tổ nhà họ Mục ông cũng vậy, tiếng hét của con cháu nhà ông lúc nãy tưởng bổn thánh không biết sao?”
“Rõ ràng là con cháu nhà họ Mục ông sai, nhưng lại hết lần này tới lần khác, thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn xem trên dưới nhà họ Mục ông có đức hạnh gì”.
“Tất cả sai lầm, đều do ông!”
“Cho ông nghe một tiếng”.
“...Cút về trời!”
...
- ---------------------------