Lúc này, câu lạc bộ Đồ Long cũng đang bị Vu Kiệt nhắm tới.
Sau khi Dương Chấn Hoa gọi điện thoại sai người bắt đầu ra tay quét sạch địa bàn của Chu Tam thì Vu Kiệt cũng bảo Mật Điệp Tư ở thủ đô bắt đầu điều tra câu lạc bộ này.
Một câu lạc bộ lại có thể ra lệnh cho hơn trăm người trong thế giới ngầm của thành phố tuyến một và tất cả những vua thế giới ngầm trong câu lạc bộ giải trí, ai có thể bảo đảm trong này không có mạng lưới lợi ích ngầm.
Cúp điện thoại là chột dạ!
Muốn kết thúc chuyện này như vậy, đâu có đơn giản thế?
Tiếp đó, Vu Kiệt cũng lập tức đi đến bệnh viện.
Đồng thời lúc này, sau khi Dương Chấn Hoa gọi điện thoại đi thì nhân viên ở mỗi khu vực, mỗi thị trấn, mỗi cục ở Ninh Thành đều nhận được điện thoại. Họ như tỉnh giấc sau giấc ngủ ngon rồi thay quần áo luôn.
Nhiệm vụ lần này là: “Quét sạch thế lực của Chu Tam”.
Nửa tiếng sau, các câu lạc bộ náo nhiệt đều bị điều tra toàn bộ mà trước nay chưa hề có.
Vô số nhân viên mặc đồng phục màu xanh vạch đường giới hạn ở bên ngoài các câu lạc bộ, những người còn lại thì vào trong lục soát, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
Vì diện tích quá lớn mà thiếu người nghiêm trọng, ngay cả những người đã nghỉ hưu, thậm chí những người chưa vào thực tập cũng đều tham gia vào lần hành động này.
Không còn cách nào khác, ai bảo Chu Tam dây vào người không nên dây.
“Haiz! Anh nói xem, sao tên Chu Tam này lại rơi vào kết cục như tên Vương Ninh vậy? Lần này bị giải quyết rồi?”
“Câu này gọi là lưới trời không bao giờ để lọt. Làm bao nhiêu chuyện xấu như thế, ông trời cũng muốn thu phục hắn. Để cho tên khốn này ngày thường hống hách, làm những việc táng tận lương tâm”.
“Đúng thế! Còn cả đám côn đồ thuộc hạ của hắn, đúng là lũ súc sinh. Tôi nghe nói, cái tên Nham Cửu kia không chỉ làm ễnh bụng con gái nhà người ta lên, mà còn đẩy người ta từ tầng hơn một trăm xuống. Cả hai mẹ con đều ngã thê thảm lắm. Đêm hôm đó mưa lớn còn không rửa sạch vết máu mà”.
“Vậy vẫn chưa là gì. Tôi còn nghe nói, hắn còn có một tên đàn em không phải là người, chưa nói đến việc làm ễnh bụng con gái nhà người ta mà còn giết bố người ta, trói mẹ người ta vào cột làm nhục. Ba người nhà đó đều không còn nữa…”.
“Trời sẽ giết đám súc sinh đó. Sao chúng không chết đi, để chúng sống làm gì? Ngoài việc lãng phí lương thực, làm hại người tốt thì còn có thể làm gì?”
“Haiz…”, bên ngoài vạch giới hạn bên ngoài mỗi câu lạc bộ, đám đông đang bàn luận sôi nổi, bắt đầu chỉ trỏ những tên nhân viên trong các câu lạc bộ đang bị còng sắt dẫn ra bên ngoài.
Thậm chí có người còn mua trứng gà ở siêu thị gần đó rồi phân phát cho mọi người để ném vào đầu đám côn đồ kia.
Lần này, những nhân viên này lại không áp giải đám Chu Tam kia.
Không biết có phải là vì mệnh lệnh của nhân vật lớn nào đó không.
Có lẽ, họ muốn mượn cơ hội này cảnh cáo tất cả những tên khốn kiếp trong thế giới ngầm chăng?
Trong lãnh thổ này không có chỗ cho bất cứ kẻ nào phi pháp.
Người làm, trời nhìn.
Thiện có thiện báo, ác giả ác báo, không phải nghiệp không đến mà chưa đến thôi.
Lần này toàn thành phố như đón một trận sóng gió lớn.
…
Vu Kiệt, là trung tâm của chuyện lần này, nửa tiếng sau anh đến bệnh viện.
Theo như vị trí mà Dương Cẩm Tú đưa, anh nhanh chóng đến bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật…
Do thân phận của Dương Cẩm Tú nên gần như các chuyên gia trong bệnh viện đều suốt đêm đến phòng phẫu thuật để chữa trị cho Triệu Lệ Lệ.
Nhưng tình hình… Có vẻ không khả quan lắm.
Nhìn thấy Lý Đại Năng đứng ở hành lang cầu thang nhìn vào trước cửa phòng phẫu thuật, cúi đầu nắm chặt nắm đấm, mắt đỏ ửng rưng rưng. Lúc này Vu Kiệt bỗng thấy áy náy day dứt.
Nếu như đêm nay anh không đến thì có lẽ… Lần này đã không xảy ra chuyện này.
Bởi vì đám người kia nhằm vào anh.
Anh trầm ngâm một lúc, đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó hít hơi thật sâu đi đến trước mặt Lý Đại Năng. Sau đó anh dừng lại bên cạnh hắn ta.
“Anh Vu Kiệt, anh đến rồi…”, Dương Cẩm Tú đứng dậy, sắc mặt có chút mệt mỏi.
“Ừ!”, Vu Kiệt gật đầu, nói.
“Anh Vu…”, giọng Lý Đại Năng khàn khàn, không quay đầu lại, nước mắt rưng rưng. Hắn ta chỉ gọi một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
Bởi vì trong lòng hắn ta chỉ có Triệu Lệ Lệ đang nằm trong phòng phẫu thuật thôi. Lúc này, hắn ta không quan tâm đến bất cứ ai nữa.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Vu Kiệt nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nói: “Chuyện tối nay sẽ có người đi giải quyết”.
“Em sẽ phải ngồi tù sao?”
Vu Kiệt lắc đầu, nói: “Không! Sẽ có người giúp anh, chuyện này anh không cần lo, người sai không phải là anh”.
“Anh Vu…”, Lý Đại Năng cúi đầu nói.
“Có yêu cầu gì anh cứ nói đi, đêm nay là tại tôi làm liên lụy đến anh và Triệu Lệ Lệ. Bất luận anh có điều kiện gì tôi cũng đáp ứng hết”, Vu Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.
“Liên lụy?”, Lý Đại Năng giơ tay lên lau khóe mắt, nói: “Liên lụy gì chứ? Anh là ân nhân của em và Lệ Lệ. Không có anh thì không có em và cô ấy ngày hôm nay. Anh không phải là người sai, em chỉ muốn anh đồng ý với em một chuyện thôi…”.
Nói đến đây hắn ta như nghẹn ngào.
“Chuyện gì thế?”, Vu Kiệt hỏi.
Lý Đại Năng toàn thân run rẩy, nuốt nước bọt, ánh mắt kiên định nói: “Em biết, hôm nay em giết người chắc chắn sẽ bị điều tra. Em cũng tin, anh sẽ dùng cách của anh giúp em thoát tội”.
“Nhưng, anh Vu! Lý Đại Năng này đã nợ anh quá nhiều rồi. Ai làm người nấy chịu, là em giết người, em sẽ không trốn chạy. Em mong muốn được công bằng nên cũng không muốn là con kiến trốn chạy dưới lưới trời công lý. Anh hiểu ý của em không?”
Vu Kiệt nheo mắt lại, trong lòng chấn động.
Trước khi đến đây, anh đã nói chuyện này với Dương Chấn Hoa rồi.
Theo như quy trình thông thường, kể cả Lý Đại Năng có thể thoát khỏi tội chết thì cũng sẽ phải ngồi tù vì vô ý giết người.
Vì vậy, anh định dùng các mối quan hệ của mình giúp Lý Đại Năng thoát tội.
Đây cũng là lần đầu tiên anh muốn giúp người khác thoát khỏi chế tài pháp luật.
Bởi vì theo như anh thấy, pháp luật này vốn không công bằng.
Mình bị làm nhục, đứa trẻ chưa ra đời đã bị giết, một mạng đổi một mạng là điều hiển nhiên. Dựa vào cái gì mà người lương thiện phải trả giá?
Nhưng lời của Lý Đại Năng hoàn toàn khiến anh bất ngờ.
Lý Đại Năng muốn từ bỏ sao?
“Anh chắc chắn muốn làm thế?”, Vu Kiệt tôn trọng lựa chọn của Lý Đại Năng.
Hắn ta gật đầu, nói: “Em chắc chắn! Nhưng, bây giờ em lại muốn nhờ anh một việc”.
“Anh nói đi”.
Lý Đại Năng ngẩng đầu lên, ánh mắt đều là sự phẫn nộ: “Em biết, sau lưng đám đó có một nhóm người. Nếu không phải vì chúng thì chuyện tối nay cũng không xảy ra. Em muốn nhờ anh, trước khi em vào tù thì hãy để em đi cùng anh một chuyến”.
“Giết sạch đám súc sinh này”.
“Em muốn đám khốn này phải đền mạng cho đứa trẻ bị chết trong bụng Lệ Lệ”.
“Anh Vu, anh có thể đồng ý với em không?”, hắn ta quay đầu lại nhìn Vu Kiệt, ánh mắt cầu xin.
Lần này, Vu Kiệt…
Không do dự.
Không nghi ngờ.
Không suy nghĩ, liền nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai cùng tôi đến Thiên Thành”.
“Đi đến câu lạc bộ Đồ Long”.
“Tiêu diệt đám súc sinh đó”.
- ---------------------------