Hết nhóm người này đến nhóm khác từ bên ngoài đến, chiếm đóng cả tòa nhà.
Đại sảnh dưới tầng 1 sớm đã bị khống chế, chỉ có nhân viên của tầng trên cùng là không có thời gian để ý đến chuyện đó.
“Haiz! Mọi người nghe thấy tin gì chưa? Tất cả những người hôm nay đến đều vào văn phòng của hội trưởng Lý”.
“Nghe nói có một người dân của làng nào đó...”
“Tôi còn nhìn thấy tận mắt nữa, cực kỳ hung hãn! Hình như còn là người đã từng... ngồi tù!”
“Suỵt... đừng nói nữa...”
“...”
Ngày thường, đám nhân viên này bận đến mức chỉ ước có thêm đôi tay để làm việc, giờ đây lại đang ngồi xem kịch, họ xúm xít trước văn phòng chủ tịch lén lút nghe ngóng tình hình.
Văn phòng của hội trưởng.
“Soạt…”
Từng tờ sao kê ngân hàng của hội trưởng Lý nằm rải rác trước mắt mọi người như tiên nữ rắc hoa, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt hội trưởng Lý thì cực kỳ chói mắt.
Khi chồng tài liệu xuất hiện trước mặt hội trưởng Lý, đôi mắt của ông ta lập tức mở to, nhìn những tờ hóa đơn rơi đầy trên mặt đất.
Đó là những bí mật không thể tiết lộ của ông ta.
Bây giờ nó xuất hiện trước mặt mọi người, tương đương với việc phơi bày những việc đó dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã rõ.
Chỉ thấy hội trưởng Lý lắc đầu nguầy nguậy, giọng gần như hét lên.
“Không!”
“Không thể nào!”
“Đây không phải là thật! Không phải là thật!”
Sao những thứ này lại xuất hiện ở đây chứ?
Sao có thể?
Hội trưởng Lý tuyệt vọng lao tới, xé nhỏ những tờ giấy hóa đơn bắt mắt kia.
Nhưng hai tay của ông ta đã bị còng sau lưng, hội trưởng Lý gầm lên dữ dội, quỳ xuống và dùng miệng cắn nát.
Không cam tâm...
Phẫn nộ...
Tiếng la vang vọng khắp văn phòng!
Vu Kiệt thấy vậy thì chỉ cười lạnh, trầm giọng nói.
“Sao nào? Bây giờ biết sợ rồi?”
“Ông thông đồng với trưởng thôn, lừa gạt dân làng, lúc ấy ông có nghĩ tới ngày này không?”
Người đang làm, trời đang nhìn.
Không muốn ai biết thì đừng làm.
Những bằng chứng này được gửi cho Vu Kiệt sau khi Mật Điệp Tư bí mật điều tra trong một thời gian ngắn.
Nói cách khác, trước khi bước vào đây những bằng chứng này đã ở trên người Vu Kiệt rồi.
Nhìn những tài liệu rải rác này, Trương Thế Đào trầm ngâm gật đầu.
Đúng là can đảm và có chiến lược, có chuẩn bị mà đến, không đơn giản chỉ sử dụng thân phận để áp đảo người khác.
Sự ngưỡng mộ trong lòng ông ta dành cho Vu Kiệt lại tăng thêm 1 bậc.
“Không thể nào... không thể nào...”
Hội trưởng Lý điên loạn rống lên, giống như một con lợn rừng bị vạch trần không còn nơi dung thân.
Ông ta điên cuồng hét lớn.
“Mẹ nó đây không phải là thật, đều là giả… là giả!”
“Sao mày lại có đống hóa đơn này, rõ ràng thống đốc ngân hàng…”
Mới nói được một nửa thì hội trưởng Lý nghẹn lại, đứng bật dậy, ánh mắt vô hồn, miệng ngậm đầy giấy.
Thống đốc ngân hàng?
Nghe vậy, Vu Kiệt nheo mắt và cau mày.
Bước lên đống tài liệu rơi trên đất, Vu Kiệt đi đến trước mặt Trương Thế Đào và lấy ra một ổ usb từ trong túi.
Đôi mắt bình tĩnh đó nhìn Trương Thế Đào rồi anh chậm rãi nói.
“Trong đây có đầy đủ chứng cứ, tôi sẽ giao cho ông”.
Anh đưa nó cho Trương Thế Đào, nhưng tay dừng lại trên không.
Trương Thế Đào nhìn đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng có chút dâng trào, mặt không chút biến sắc cầm lấy.
Không ngờ.
Vu Kiệt hơi thu tay lại, ánh mắt anh càng nghiêm túc hơn.
“Trong vòng 1 ngày, tôi muốn nhìn thấy việc này có một kết thúc hoàn hảo”.
Nói xong trực tiếp đưa usb cho Trương Thế Đào.
Chứng cứ!
Thật sự là có chứng cứ!
Trương Thế Đào nhìn Vu Kiệt, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định.
“Xin anh Vu cứ yên tâm!”
Sau đó, ông ta siết chặt usb trong tay, cau mày lại.
Chiếc usb nho nhỏ này sẽ…
Gây ra một trận phong ba bão táp ở Giang Thành…
Hội trưởng Lý đứng dậy từ trên mặt đất, khuôn mặt méo mó, há mồm rống lên về phía Trương Thế Đào.
Trương Thế Đào thấy vậy thì nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Hội trưởng Lý trọng tâm hướng về phía trước, hai tay lại bị còng ngược về phía sau, không thể đứng vững.
“Bịch!” một tiếng ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Đm đám khốn nạn!”
“Đây không phải thật, tất cả đều là giả mạo!”
“Thằng khốn chết tiệt, mày đang vu không tao, con mẹ nó vu khống!”. ngôn tình tổng tài
Trương Thế Đào cong môi, ra lệnh cho cấp dưới đang sững sờ hồi lâu.
“Còn ngây ra đấy làm gì, chứng cứ đã có rồi, bắt người!”
Mệnh lệnh vừa đưa ra, mấy người thanh niên lao tới và khống chế hội trưởng Lý.
Ba bốn người đè ông ta xuống đất, làm ông ta không động đậy được.
“Không! Ông dám!”
“Trương Thế Đào! Ông dám bắt tôi!”
“Không dám? Tại sao không dám? Ông xem lại mình đã làm những gì đi!”
Trương Thế Đào bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hội trưởng Lý.
“Người đâu!”
“Bắt đi cho tôi!”
Thanh niên mặc đồng phục không nói lời nào, trực tiếp chụp mũ lên đầu hội trưởng Lý rồi đưa đi.
Sau khi bị đội chiếc mũ đội đầu tối đen như mực, hội trưởng Lý cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Thằng khốn Trương Thế Đào vậy mà dám làm thật.
Ông ta sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Lý Giang Đào nhận thức rõ hậu quả của bản thân mình sau khi những chứng cứ này được đưa ra và kết tội.
Đó sẽ là địa ngục sâu thẳm mà ông ta không thể tưởng tượng được.
Ngay cả cậu chủ trẻ tuổi ở thủ đô lúc đầu gọi điện cho ông ta kia.
Nếu biết những việc mà ông ta đã làm ở Giang Thành những năm vừa qua.
E rằng cũng sẽ thấy chết không cứu.
Cuối cùng thì bản thân ông ta sẽ đi vào ngõ cụt.
Hội trưởng Lý không vùng vẫy nữa, thậm chí từ bỏ đấu tranh.
Ông ta như thể một quả bóng đang căng phồng đột nhiên bị hết hơi, hai chân mềm nhũn, vô lực để người ta kéo đi.
Người thanh niên mặc đồng phục dùng sức lôi ông ta xuống lầu.
Trên đường đi, những nhân viên phòng thương mại đang lén lút thò đầu ra nghe ngóng, lúc này vẫn to gan đứng ở hành lang và thì thầm bàn tán.
“Trời đất ơi! Đội mũ đầu… đây không phải là hội trưởng Lý sao?”
“Mẹ kiếp… giám đốc Trương đến đây để bắt hội trưởng Lý? Tôi còn tưởng người gặp xui xẻo là anh nông dân kia!”
“Các người vẫn chưa biết gì đúng không? Hội trưởng Lý đã biển thủ số tiền 20 triệu người ta quyên góp cho thôn Vu Gia!”
Soạt!
20 triệu, ai nghe thấy cũng phải hít một hơi lạnh.
“Thật là không ngờ đấy nhé! Ông ta lại là loại người như vậy!”
“Có gì mà không ngờ chứ? Anh không biết sao, phòng thương mại tầng dưới thường xuyên có nông dân đến đòi nợ!”
“Á? Hội trưởng Lý đến tiền mồ hôi nước mắt của nông dân lao động cũng không trả cho họ à, có còn là con người nữa không thế!”
“Lại còn gọi là hội trưởng Lý? Lý lột da thì có! Người nông dân kia cũng giỏi thật, có bằng chứng lật đổ được Lý lột da kia!”
“...”
Tất cả những nhân viên thường ngày bị hội trưởng Lý chèn ép, cuộc sống khốn khó không nói nên lời ai ai cũng bàn luận xôn xao, vui mừng khôn xiết.
Các hành lang đầy ắp tiếng cười, tiếng bàn luận.
...
Trong văn phòng.
Đổng Sinh đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sự ngưỡng mộ trong lòng anh ta dành cho Vu Kiệt lại nhiều hơn một chút.
Quả nhiên, quyết định tạo mối quan hệ tốt đẹp với Vu Kiệt của mình là chính xác.
Ông cụ Đổng ở một bên thấy hội trưởng Lý kiêu ngạo và độc đoán bị bắt đi, trong lòng cũng vô cùng cảm động.
Không hổ danh là con cháu nhà họ Lý.
Thậm chí ngay cả phong cách ứng xử cũng rất giống hình ảnh của ông cụ Lý năm đó.
Vu Kiệt là nhân vật đại diện cho toàn bộ thủ đô...
Không!
Thậm chí cả Hoa Hạ, được mệnh danh là cháu trai có danh tiếng và trẻ nhất của Hoa Hạ.
Ông ta tin rằng, trong vòng 100 năm.
Nhà họ Lý chắc chắn sẽ còn rực rỡ hơn nữa, giống như một ngôi sao huy hoàng đang lên.
...