Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi theo Lâm Doãn Nam vào cổng nhà họ Lâm, Vu Kiệt không hề đi gặp bất kỳ ai, trực tiếp đi đến phòng riêng của Lâm Doãn Nam.

Mặc dù nhà họ Lâm chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng nhờ số lượng tài sản của tổ tiên để lại nên khu vực của nhà họ Lâm rất rộng, là một trang viên có diện tích lên đến mấy nghìn mét vuông, nơi ở của Lâm Doãn Nam là một căn tứ hợp viện nằm ở góc Tây Nam.

So với những nơi xung quanh thường xuyên có người đến sửa chữa thì khu vực này rõ ràng có chút tồi tàn. Lá rụng phủ đầy mặt đất cũng không có ai quét dọn, giống như đã mấy năm rồi không có người ở vậy, trong không khí còn có một mùi gì đó như là mùi máu.

“Ngại quá, khiến anh chê cười rồi”.

Sắc mặt Lâm Doãn Nam rất khó coi, khóe mắt ngấn lệ, trong mắt lộ ra vài tia ấm ức, nhưng lại bị cô ta cắn chặt răng nuốt xuống.

Nói xong, cô ta đẩy cửa phòng ra, quay đầu lại, vẻ mặt mong đợi, hỏi: "Anh vào ngồi một lúc nhé?"

“Ờm…”, Vu Kiệt hơi sững người, nghĩ đến nụ hôn trước khi Lâm Doãn Nam ngã xuống vào tối qua, anh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thôi không cần đâu!”

“Sao vậy?”, sắc mặt Lâm Doãn Nam thoáng hiện lên vài tia thất vọng, có phải vì tôi và nhà họ Long có hôn ước nên anh sợ người ngoài đàm tiếu không, giống như những gì mà Long Huy nói, anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, cho nên…không vào sao?”

“Không phải…cô đừng nghĩ vậy”.

Vu Kiệt giải thích: “Chỉ là cảm thấy…”

“Vu Kiệt, chúng ta không phải bạn bè sao?”, Lâm Doãn Nam nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tối hôm qua, tôi nhớ rất rõ ràng những lời mà anh đã nói, chúng ta là bạn bè, anh đã gật đầu rồi không phải sao?”

“Là bạn bè”, Vu Kiệt gật đầu: “Tôi sợ người nhà cô…”

“Bọn họ?”Lâm Doãn Nam cười khẩy: “Một đám người ham mê quyền lực, chỉ biết nịnh hót cũng xứng làm người nhà của tôi?”

“Nếu như cô không lo lắng, vậy thì tôi cũng không có gì phải sợ”.

Nói xong, Vu Kiệt đi vào phòng Lâm Doãn Nam.

Người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, Vu Kiệt đã nhận ra nhân phẩm của Lâm Doãn Nam, là bạn bè, anh cũng phải suy nghĩ cho danh tiếng của cô ta.

Là con gái, nhưng trong phòng của Lâm Doãn Nam lại không có nhiều mỹ phẩm đắt tiền và đồ đạc hàng hiệu, ngược lại chỉ có rất nhiều sách cổ và vài cái giá treo quần áo đơn giản, trên giá ngoài những bộ quần áo thay hàng ngày thì không có gì khác nữa.

Vu Kiệt đứng ở cửa quét mắt nhìn một lượt, khi tầm mắt rơi vào mấy hộp thuốc dùng để bôi vết thương và thuốc chống viêm đặt trên bàn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

Nhìn theo tầm mắt của Vu Kiệt, hai mắt Lâm Doãn Nam lập tức trợn tròn, vội vàng chạy tới vơ đống thuốc trên bàn cất đi, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.。

“Đây…là thuốc dùng để bôi vết thương của cô phải không!”

Vu Kiệt đứng sững tại chỗ, trong lòng có chút áy náy, hỏi.

“Không liên quan đến anh”, đối mặt với câu hỏi này, thái độ của Lâm Doãn Nam so với lúc trước càng trở nên mâu thuẫn hơn.

“Tôi biết, bởi vì lúc ở Giang Thành cô đã liều mạng tìm sự thật giúp tôi nên Lục Chấn Hoa đã đuổi cô khỏi tổ tác chiến kinh tế, còn hại cô bị đưa về Thiên Thành, phải chịu gia pháp, chuyện này sao lại không liên quan đến tôi?”

“Tối qua lúc uống rượu, lẽ ra cô nên nói với tôi”, Vu Kiệt nói.

“Nói với anh?”

Lâm Doãn Nam cúi đầu, lẩm bẩm một mình: “Nói với anh thì có tác dụng gì chứ?”

Cô ta ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Vu Kiệt, thực ra nếu lúc đó là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy, trong từ điển của Lâm Doãn Nam tôi chỉ có đen và trắng, đúng và sai”.

“Đúng chính là đúng, sai chính là sai, ai cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của tôi cả”.

“Cho nên anh không cần phải tự trách bản thân, hơn nữa khi sự thật được đưa ra ánh sáng thì tất cả những nỗ lực trước đây của tôi đều không hề vô ích. Sự thật có thể được phơi bày ra thế giới và kẻ có tội đã phải chịu trừng trị của pháp luật, vậy là đủ rồi, không phải sao?"

Vừa nói, trên môi Lâm Doãn Nam vừa cố nặn ra một nụ cười, giả vờ như thoải mái.

Chỉ có điều sau khi nghe xong câu hỏi tiếp theo của Vu Kiệt, nụ cười của cô ta lập tức cứng ngắc.

Vu Kiệt: “Vậy bố cô đã xin lỗi cô chưa?”

“…”, Lâm Doãn Nam.

Xin lỗi.

Làm sai, ngoài bị trừng phạt ra, thực ra điều cần thiết nhất đó chính là một lời xin lỗi.

Là gia chủ của nhà họ Lâm, ông ta không hề điều tra cụ thể để tìm ra sự thật trước mà đã trực tiếp trừng phạt con gái mình, thậm chí không cho cô ta cơ hội giải thích, ngay cả một chút tin tưởng cũng không có.

Chuyện này…

“Ngoài ra, thím đến cái nơi rách nát này không phải để làm gì cả, ông cụ bảo thím đi gọi cháu đến đại sảnh ngay”.

“Đến đại sảnh?”, Lâm Doãn Nam nghi ngờ hỏi: “Ông nội gọi cháu đến đại sảnh làm gì?”

“Sao thím biết được?”

Lưu Mai làm bộ làm tịch, ra vẻ không biết gì cả.

Thực tế trong lòng bà ta đã bắt đầu bí mật chờ xem lát nữa Lâm Doãn Nam sẽ bị dạy dỗ một trận như thế nào.

“Cháu nhanh đi đi! Những người quan trọng trong gia tộc đều đã có mặt, nếu cháu đến chậm một bước, làm lỡ thời gian của mọi người, cẩn thận lát nữa lại bị bố cháu mắng đấy”.

Vừa nói, Lưu Mai vừa quay người, đang định cất bước rời đi thì bỗng dừng lại, bà ta cố ý liếc Vu Kiệt một cái: “Đúng rồi, đây là chuyện trong nhà, lúc cháu đến đừng có tùy tiện mang theo chó hoang mèo hoang gì đến”.

“Nhà họ Lâm chúng ta không phải là sở thú hay viện bảo tàng gì, vào cửa uống ly nước xong thì nhanh cút đi, đừng ở đây làm lỡ việc người khác”.

“Biết chưa?”

Nói xong, bà ta ngạo mạn sải bước rời đi.

Thấy vậy, Lâm Doãn Nam siết chặt nắm đấm: “Vu Kiệt, vậy thì tôi cũng không giữ anh lại nữa”.

“Phương pháp mà anh cần, tối qua tôi đã nói cho anh biết rồi, anh về đi”.

“Tạm biệt”.

Dứt lời, Lâm Doãn Nam liền bước theo Lưu Mai.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK