“Bị bỏng nhẹ, tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại, may mắn là trời đổ mưa, coi như ông trời đã cứu cô ấy!”
Mạc Vãn Phong xúc động nói.
Yến Long Sơn lại tỏ vẻ châm chọc: “Nếu như ông trời thương xót thì đã không để xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
“Mạng của 140 người ở núi Trường Mao cũng là mạng!”
Chuyện lớn như vậy xảy ra trong địa phận do ông ta quản lý, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích hợp lý mới được.
Đúng lúc này…
“Gia chủ! Có điện thoại của phu nhân!”
Trợ lý của gia chủ nhà họ Yến cầm điện thoại đến.
Yến Long Sơn nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Đúng thật, bà nhà cũng quá cảnh giác, mới đó mà đã gọi điện cho ông rồi!”
Hướng Thiên Lĩnh bật cười, lên tiếng trêu chọc.
Vẻ mặt Yến Long Sơn tràn đầy nghi hoặc, bởi vì ông ta biết chắc bà xã của mình không phải loại người thích theo dõi chồng từng phút từng giây.
Ông ta bắt máy và hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Con trai hiện tại đang ở đâu? Bảo thằng bé đến nghe điện thoại!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lẽo của một phụ nữ trung niên.
Rất hiển nhiên, bà ta vô cùng bất mãn trước hành động bỏ đi bất ngờ của chồng mình.
“Con của chúng ta à? Sao tôi biết được?”
Yến Long Sơn đáp lại một cách vô thức, trông ông ta có hơi bất mãn.
Dường như chuyện con trai không liên quan gì đến ông ta.
Phía bên kia, có vẻ như vợ của Yến Long Sơn cũng rất không vui khi nghe ông ta nói vậy.
“Ông bớt giả vờ giả vịt đi, không phải trợ lý của ông nói con trai đi tìm ông à? Thằng bé đang ở ngay trong bệnh viện đấy!”
Người phụ nữ trung niên tức giận nói, bà ta cảm thấy dường như chồng có điều gì đó gạt mình.
Cũng không biết có đem con trai bảo bối của bà ta bán đi hay không nữa.
Yến Long Sơn ngơ ngác, đứng sững tại chỗ.
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu.
Trợ lý bị ánh mắt của Yến Long Sơn dọa đến mức thất hồn lạc phách.
“Việc này…tôi cũng chỉ nghe vệ sĩ canh cổng nói mà thôi!”
Trợ lý có hơi uất ức đáp.
“Vệ sĩ canh cổng à?”.
Danh Sách Chương: