“Nhanh vậy ạ?”
“Em không muốn sao?”
Vu Kiệt hơi bất ngờ hỏi.
“Không không không, em…ai dà, anh vẫn chưa…”
Biểu hiện của Dương Cẩm Tú có chút nũng nịu, dường như đang chờ đợi gì đó.
Kiểu đàn ông thẳng tính như Vu Kiệt chắc chắn không hiểu được.
Dương Cẩm Tú muốn theo quy trình chính quy, muốn được cầu hôn.
Cô nhìn thành phố bên dưới càng lúc càng xa, không biết mình đang nghĩ gì.
Thành phố này không lớn, nhưng có rất nhiều câu chuyện.
Ở bên kia.
Trên sân bay nơi nhóm người Vu Kiệt vừa rời đi.
Còn có một chiếc máy bay khác đang chờ cất cánh.
Toàn bộ sân bay đã bị phong tỏa, cơ bản không còn mấy người ở đây.
Ông cụ Lý đang đứng ở cổng sân bay, trước mặt ông cụ cũng là một người đàn ông đã lớn tuổi.
Hai người cao ngang nhau, nhìn chằm chằm đối phương.
Khí tức của ông lão đứng bên cạnh đang bị giấu đi, nếu như để võ giả nào nhìn thấy thì võ giới nhất định sẽ dậy sóng.
Người này chính là ông ngoại của Vu Kiệt, Lưu Mỗ!
Cả hai đứng dưới ánh nắng, tận hưởng sự ấm áp ngắn ngủi.
“Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc rồi”.
Ông cụ Lý cảm khái nói.
“Ừm, mặc dù chuyện ở đây đã kết thúc, nhưng nó đã chọn một con đường, đó là con đường đại đạo đồ thiên, sau này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn".
Trên mặt Lưu Mỗ hiện rõ vẻ quan tâm, nói.
"Nếu như nó đã chọn rồi, thì nhất định sẽ tiếp tục tiến bước.
Nếu có người cản đường, người làm ông nội như tôi nhất định sẽ giúp nó mở đường".
Vẻ mặt ông cụ Lý rất tự hào, ngang ngược nói.
Ông cụ luôn có sự tự tin như vậy!
Nhưng Lưu Mỗ lại lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo.
.
Danh Sách Chương: