Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng dáng Vu Kiệt biến mất khỏi biệt thự nhà họ Cao. Tất cả mọi người đều hít hơi lạnh, không ai ngờ thái độ của Vu Kiệt lại kiên quyết như vậy. Hơn nữa, những lời anh nói với Hứa Cường hoàn toàn là… Tự tìm cái chết.

Không có nhà họ Cao bảo vệ thì một tên nhà quê như này làm sao có sức phản kháng gì?

Cao Vũ Xương lập tức nghĩ đến điểm này, cô ta quay đầu vội áy náy nói với Hứa Cường: “Ông Hứa! Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi! Mong ông đừng chấp, cho tôi mấy ngày, tôi bảo đảm sẽ bảo cậu ta đến tận nhà xin lỗi ông”.

Hứa Cường vẫn chưa định thần lại từ câu nói của Vu Kiệt. Ông ta nghĩ, chuyện này không nên làm lớn thì tốt hơn. Ông ta tỉnh rượu rồi, chuyện ban nãy ông ta vẫn còn nhớ kỹ. Nếu như truyền ra ngoài thì sẽ không có lợi cho danh tiếng của mình.

Ông ta khoát tay, nói: “Thôi bỏ đi! Hứa Cường tôi có thân phận gì chứ, đâu cần chấp nhặt với một con kiến? Coi như tôi giẫm phải bãi rác đi, không cần đến tận nhà xin lỗi đâu”.

Vừa nghe thấy vậy, Cao Vũ Xương vui mừng nói: “Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn ông Hứa! Em trai của chồng tôi không hiểu chuyện, ông rộng lượng như vậy quả thật tốt quá. Vu Sơn! Anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lại cảm ơn đi”, nói xong Cao Vũ Xương quay đầu lại trừng mắt nhìn Vu Sơn với vẻ mặt nghiêm túc. Đây hoàn toàn là giọng điệu sai bảo kẻ dưới.

Trong đầu Vu Sơn vẫn còn văng vẳng những lời nói của Vu Kiệt. Anh ta tự hỏi, từ khi nào… Mình lại biến thành loại người bị người ta sỉ nhục mà không dám phản kháng như thế?

Đúng thế! Kể cả những ông chủ đó nhiều tiền tài, quyền thế ngút trời nhưng mọi người đều bình đẳng, cuộc sống của mình thì sao người khác có thể mặc ý chỉ trích được?

Nhưng vì nghĩ đến an toàn của Vu Kiệt nên khuôn mặt Vu Sơn không thể hiện thái độ gì, anh ta cố thể hiện ra vẻ tươi cười.

Anh ta ngẩng đầu lên, nụ cười gượng gạo, nói: “Cảm ơn ông Hứa! Em trai của tôi không hiểu chuyện, sau khi quay về nhất định tôi sẽ dạy bảo nó, cảm ơn ông”.

“Không sao đâu, tôi nói rồi, không việc gì phải chấp nhặt với một con kiến cả. Tất nhiên, anh cũng là con kiến, nếu như không phải nể mặt chủ tịch Cao thì tôi sẽ không thèm nhìn anh một cái đâu”.

“Được rồi, tối nay mọi chuyện đến đây thôi. Chủ tịch Cao! Tôi vẫn còn chút việc, đi trước nhé”, Hứa Cường nói.

“Được ạ! Ông Hứa đi cẩn thận”.

Nói xong, Hứa Cường chỉnh đốn lại đồ vest của mình rồi nhanh bước rời khỏi biệt thự.

Xảy ra chuyện như này, bữa tiệc sinh nhật cũng bị ảnh hưởng. Mọi người ở trên sân thượng xem biểu diễn, hàn huyên vài câu rồi đều rời khỏi bữa tiệc.

Nói tóm lại, bữa tiệc hôm nay thất bại hoàn toàn.

Sau khi tiễn khách ra về, sắc mặt Cao Vũ Xương lạnh lùng vô cùng.

Cô ta mang theo tâm trạng phẫn nộ quay về phòng, trừng mắt nhìn Vu Sơn đang đờ đẫn trong phòng sách.

“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đạp tung ra.

Vu Sơn ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

“Sao vậy ư? Anh còn hỏi tôi làm sao vậy? Đều là họa do em trai anh gây nên, hại nhà họ Cao chúng tôi suýt nữa mất đối tác kinh doanh như Hứa Cường. Anh có biết bữa tiệc hôm nay tôi đã chuẩn bị bao lâu không?”

“Ngoài ra, Nhã Nhã nhà chúng ta hôm nay nhìn thấy thằng em vô dụng của anh dùng bạo lực đánh người, con bé sợ đến nỗi không dám ra cửa phòng, chắc chắn bị ám ảnh lắm”.

“Anh còn không sang phòng dỗ dành con bé mà chạy vào thư phòng đờ đẫn cái gì chứ? Lẽ nào anh nghĩ mình chịu thiệt lắm sao? Có phải là ông Hứa nói mấy lời đó làm tổn thương lòng tự trọng của anh rồi?”, Cao Vũ Xương nói từng câu từng chữ, căn bản không để tâm đến cảm xúc của Vu Sơn.

Những lời chất vấn dồn dập đó cũng như những chiếc kim đâm nhiều vết vào trong lòng của Vu Sơn.

Từ khi bước vào nhà họ Cao, Vu Sơn từ một người trẻ tuổi không biết sợ gì dần dần thành một người ăn bám làm việc gì cũng phải để ý sắc mặt của người khác.

Để Cao Vũ Xương vui vẻ, anh ta có thể vứt hết thể diện. Để không làm liên lụy đến nhà họ Cao, kể cả nghe thấy đối tác kinh doanh của nhà họ Cao sỉ nhục mình thì anh ta cũng không dám lên tiếng. Vì gia đình này, anh biến cuộc sống của mình thành cuộc sống của người bất tài và ăn bám.

Chỉ đến khi Vu Kiệt đến, anh ta mới có cảm giác được sống là chính mình và cảm giác được coi trọng. Cuối cùng cũng có người để tâm và kính trọng anh ta.

Anh ta muốn để em trai cảm thấy mình có người anh trai như này là chuyện đáng tự hào nhưng không ngờ, anh ta không giữ được lòng tự trọng đó vì Vu Kiệt đã không tiếc giá gì mà dùng cú đấm đánh người ta.

“Anh vẫn còn ngây người ra đó làm gì? Bây giờ sân thượng đang hỗn loạn, anh không đi thu dọn đi, lẽ nào đợi tôi đi sao?”, Cao Vũ Xương trách mắng.

“Đủ rồi đấy! Cao Vũ Xương, Vu Sơn này không phải là người giúp việc của cô”.

“Anh…”, Cao Vũ Xương sững người, từ lúc nào Vu Sơn lại có sự cứng rắn như này?

Đồ vô dụng này! Một tên ở rể dựa vào đâu mà dám phản kháng? Trong lúc cô ta định trách mắng tiếp thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mẹ ơi…”, là Nhã Nhã.

Cao Vũ Xương đi đến trước cửa mở cửa ra. Cao Vũ Nhã mặc bộ váy ngủ ngắn màu hồng, miệng mấp máy, buồn bã giang hai tay ra.

“Nhã Nhã ngoan, mẹ ở đây, mẹ đây rồi, đừng sợ”.

Cao Vũ Xương tưởng rằng con gái bị hù dọa nên trong lòng lo lắng không rời đi mà ôm Nhã Nhã vào trong phòng sách rồi đóng cửa lại.

“Muộn rồi sao con chưa ngủ, có phải con sợ không, có cần mẹ ngủ cùng con không?”, Cao Vũ Xương dịu dàng nói. Dáng vẻ lúc này của cô ta khác hoàn toàn với dáng vẻ ức hiếp người ban nãy.

Cao Vũ Nhã lắc đầu rồi nhìn xung quanh, nũng nịu hỏi: “Chú đâu rồi? Không phải là chú nói sẽ đến đón sinh nhật với con sao? Sao chú lại không ở nhà? Nhã Nhã tìm chú lâu lắm rồi?”

“Chú ư?”, Vu Sơn lạnh lùng nói: “Chú con bị đuổi đi rồi?”

“Vu Sơn! Anh có ý gì vậy? Ai bảo anh nói những lời này trước mặt trẻ con?”

“Sao, không được nói sao?”, Vu Sơn hỏi với kiểu không phục.

Nhã Nhã vội khuyên hai người: “Bố mẹ đừng cãi nhau nữa. Chắc là do Nhã Nhã làm không tốt, Nhã Nhã không ngoan nên mới khiến chú bị đuổi đi. Mẹ đừng đuổi chú đi, chú vì cứu con nên mới đánh người ta đấy”.

“Cái gì?”, trẻ con không bao giờ nói dối nên lời này vừa dứt thì Cao Vũ Xương và Vu Sơn đều thay đổi sắc mặt.

Cứu con…?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, từ ‘cứu’ đột nhiên khiến họ nhận ra sự việc xảy ra tối nay không đơn giản như họ nghĩ.

Vu Sơn lập tức hỏi: “Nhã Nhã, nói cho bố biết, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, lần này thì Cao Vũ Xương không có lý do gì để ngăn cản anh ta nữa.

Cao Vũ Nhã nghĩ một lát mới đáp: “Tối nay con vừa mới tắm xong, đang chọn quần áo thì có một chú béo nào đó không gõ cửa mà vào phòng con. Con mời đi ra nhưng chú ta không ra, còn bước lại ôm lấy con rồi xé áo tắm của con ra. Nhã Nhã sợ quá gào khóc thì chú Vu Kiệt nghe thấy liền chạy vào rồi đánh chú béo kia. Đúng lúc đó thì bố mẹ chạy đến đấy…”.

Trời ơi… Hóa ra chân tướng sự việc là như vậy.

Lúc đó, toàn thân Vu Sơn như bị ai đó hút hết sức lực. Anh ta mềm nhũn người ngồi bệt trên đất, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Cao Vũ Xương biến đổi sắc mặt, cảm xúc áy náy như bao trùm lấy cô ta.

Hứa Cường đã lừa cô ta. Hóa ra, Vu Kiệt vì bảo vệ Nhã Nhã nên mới ra tay với người ta. Vậy mà cô ta không thèm hỏi rõ đã lớn tiếng mắng người, còn tát Vu Kiệt một cái và bắt anh xin lỗi.

Chắc là Vu Kiệt… Đau lòng lắm…

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK