Một cô gái liếc nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt khinh miệt, cao giọng nói.
Vu Kiệt lắc đầu, nói một cách chân thành: “Không, là cô chưa từng thấy tiền mới đúng! Tao nói có đúng không, cậu Thượng Quan?”
Anh lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Bắc, lên tiếng dò hỏi.
Thượng Quan Bắc kinh ngạc nhìn Vu Kiệt, không tiếp lời.
“Mày dám mắng tao hả? Mày mới là đồ chưa từng thấy tiền! Cả nhà mày đều chưa từng thấy tiền!”
Người đẹp bước về phía Vu Kiệt, giày cao gót giẫm lên sàn nhà tạo thành từng tiếng vang giận dữ, cô ta chỉ vào mũi anh mà mắng: “Loại người như mày nên chết sớm đi, đồ rác rưởi!”
Cô nàng này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng miệng lại độc địa, tâm tư ác độc.
“Bốp!”
Bỗng nhiên…
Vu Kiệt vung tay tát một cái vào mặt cô gái kia, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Cảnh tượng vô cùng rung động.
Vu Kiệt lại ra tay với một người phụ nữ!
Hơn nữa còn không chút nương tay.
Một bên má cô ta sưng vù lên, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
Anh nhìn người đẹp vẫn còn đang khiếp sợ nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Rác rưởi thật sự là cô!”
.
Danh Sách Chương: