Tuyết trắng rơi xuống khỏi ngọn cây, cản trở tầm ngắm.
Vu Kiệt quét nhẹ đi, bắt đầu rồi!
Gió lạnh thổi trên gương mặt anh.
Tiếng gió rít bên tai không ngừng.
Vu Kiệt hơi ngồi xổm xuống, đặt súng bắn tỉa có độ chính xác cao lên đùi, ánh mắt hướng theo đường tuyết nhìn về nơi ẩn nấp ban đầu nhưng không vội đưa họng súng ra.
Anh không ngờ năm tên La Sát này lại đến nhanh như vậy, cũng không ngờ lá gan của bọn họ lớn đến thế, cho nên anh không thể không khâm phục kinh nghiệm chiến đấu của tộc cổ này mạnh hơn rất nhiều so với mấy tên lính đánh thuê kia.
Đối thủ lần này không hề thua kém 30 người Địa Ma xâm phạm biên giới năm năm trước. Xét về độ chính xác khi bắn hay cách đánh và phối hợp trong chiến đấu, bọn họ cũng không hề yếu thế hơn Long Tiễn.
Nhưng...
Bọn họ căn bản không biết Vu Kiệt bây giờ không phải ở tầng 7 ám kình như năm năm trước.
Sau khi huy động khí kình xác định vị trí của bốn người, Vu Kiệt dồn sự chú ý vào tên sát thủ cách xa nhất.
“Tâm liên ở trên người hắn, việc quan trọng là phải lấy tâm liên, không nên kéo dài thời gian”, Vu Kiệt bình tĩnh phân tích, sau đó, đứng trên góc độ của Lỗ Phi Nhã suy nghĩ xong vấn đến, một kế hoạch hoàn hảo dần xuất hiện trong đầu anh.
“Bắt đầu”.
Vu Kiệt cong môi nhưng vẫn không vội tấn công. Nếu bây giờ bản thân để lộ một đầu ngón tay, anh chắc chắn sẽ lập tức bị đánh bẹp như cái sàng, bốn sát thủ hàng đầu đang nhìn chằm chằm nơi ẩn nấp của anh đồng thời dồn hết lực chú ý lên người anh, bọn họ muốn hoàn thành mục tiêu giết người trong tình huống này.
Chỉ có một cách.
Thu hút sự chú ý của bọn họ!
Nghĩ vậy, Vu Kiệt lùi về sau mấy bước, cẩn thận từng chút ẩn giấu thân thể sau đó dùng sức đạp vào một cây lớn.
“Bịch!”
Một đạp.
Cây lớn lung lay.
Tuyết trắng đọng trên cây bỗng chốc đổ xuống như thác.
“Ở đó!”
Bốn La Sát nhanh chóng chú ý tới gốc cây cách xa 30m.
“Bắn”.
“Đoàng, đoàng, đoàng...”
Tiếng súng vang lên.
Giây tiếp theo, mưa bom bão đạn quét qua gốc cây kia một lượt.
Viên đạn xuyên qua màn tuyết, cuối cùng mất dạng không thấy tăm hơi, không nhìn thấy chính xác tình hình phía sau màn tuyết. Chỉ khi mọi thứ khôi phục trở lại bọn họ mới thấy...
Gốc cây đầy lỗ thủng do đạn bắn!
Vu Kiệt...
Biến mất rồi.
“Không ở đó?”
Một người nhíu mày: “Sao có thể? Hắn dựa vào đâu dám làm vậy?”
“Đừng bị ảnh hưởng, thằng ranh đó đang phân tán sự chú ý của chúng ta”.
Đúng vậy!
Dời sự chú ý.
Ngay khi đá một cước kia, Vu Kiệt liền vận khí kình vào hai chân di chuyển khỏi vị trí ban đầu bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó phi nhanh vào khu rừng hướng về phía 5 tên La Sát đang gấp gáp tới chỗ mấy người Lỗ Phi Nhã.
Mượn một cước.
Thu hút hỏa lực.
Thay đổi vị trí của bản thân, tìm một vị trí ẩn nấp hoàn hảo cho hành động tiếp theo.
Là Tông sư tầng 1 hóa kình, tốc độ hiện tại của Vu Kiệt nhanh gấp hai lần so với trước kia.
Rất nhanh, sau khi chắc chắn 4 La Sát kia lạc mất vị trí của mình thì anh lập tức tìm một nơi để đánh úp.
Nơi này tầm nhìn thông thoáng, trước nơi trú ẩn là một nham thạch, bên trái có thể đánh lén 4 tên La Sát kia, bên phải có thể lấy tâm liên của tên La Sát còn lại.
Không dám lãng phí dù chỉ một phút một giây.
Vu Kiệt nằm sấp điều chỉnh xong vị trí của mình, ánh mắt thuận theo tầm ngắm, họng súng chỉa thẳng vào tên La Sát kia.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cò súng, hít thở từ tốn như hòa vào một thể với cảnh vật xung quanh.
Đột nhiên, ngay lúc Vu Kiệt chĩa súng vào tên La Sát kia.
Tên đó hình như nhận được tin tức gì liền dừng chân lại.
“Đoàng!”
Vu Kiệt nắm lấy cơ hội, bắn.
Tầm bắn của súng bắn tỉa loại mới nhất có thể đạt đến giới hạn 3km, tốc độ đạn cực kì nhanh, chỉ trong tích tắc đã bay tới đầu của tên sát thủ.
Nhưng...
Lúc sắp xuyên qua da đầu và họp sọ.
Cúi đầu!
Tên sát thủ đó đã cúi đầu.
Dùng tư thế kì lạ nằm rạp trên đất, rời khỏi tầm ngắm của Vu Kiệt.
Súng bắn vào không khí.
Viên đạn sượt qua da đầu tên sát thủ, chỉ thiếu chút nữa.
Đương nhiên...
Khoảnh khắc này, Vu Kiệt cũng ý thức được một điều.
Bản thân bị lộ rồi!
“Rút lui!”
Vu Kiệt dường như thay đổi vị trí ngay khi xác nhận bản thân bắn vào không trung.
Quả nhiên.
Thời điểm anh vừa rời đi.
Một hỏa tiễn bay thẳng tới từ chỗ Lỗ Phi Nhã.
“Ầm!”
Bom rơi xuống tảng nham thạch.
Thuốc súng bị kích thích phát nổ, mảnh đạn như được gia tăng ma lực để lại những vết xước kinh hoàng trên bề mặt tảng đá.
Ngọn lửa đỏ sẫm biến tảng đá bằng phẳng trước mặt thành tro bụi, với sức công phá cực lớn của vụ nổ, mặt đất trong bán kính 10m có thể cảm nhận được sự rung lắc như động đất.
Đáng sợ như vậy.
Trận chiến giữa những tay súng bắn tỉa chính là vậy.
Khác với chiến tranh giết chết hàng trăm ngàn người mỗi lần như thời cổ đại.
Cuộc chiến giữa những tay súng bắn tỉa thậm chí có thể mở rộng phạm vi lên tới đường kính 3km, bao trùm khoảng không giữa trời và đất.
Mỗi lần ra tay đều sẽ để lộ vị trí của mình, nếu như không có biện pháp thay đổi vị trí của bản thân trong thời gian ngắn nhất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
May mắn...
Vu Kiệt đã trốn thoát rồi.
Ngồi tù 5 năm nhưng kinh nghiệm chiến đấu không hề bị mai một.
Bọn họ không thể nào nghĩ tới Lang Vương vừa đứng trước mặt bọn họ liền chĩa súng vào bọn họ.
Vẫn là nằm ngoài dự liệu, trong nháy mắt đã khóa chặt đầu của bọ họ rồi!
Rất nhanh!
Cực kì nhanh!
Nhanh tới mức bọn họ cảm thấy động tác của mình sao lại chậm như vậy, một loại khí thế đè nén đất trời, bao trùm biển cả đang tới.
Không ai dám đặt cược mạng sống của mình!
Không ai muốn chết!
Không ai muốn một mạng đổi một mạng, vì thế...
Bốn người đều lựa chọn trốn.
“Cô chủ!”
Một La Sát trong lúc trốn tiện tay đẩy Lỗ Phi Nhã tránh đi!
“Ầm!”
Bắn rồi!
Viên đạn bay tới với tốc độ cực nhanh!
Sau đó...
Vu Kiệt nhếch môi: “Tôi thắng rồi”.
Nhìn thấy bốn người chạy trốn trong kính ngắn, Vu Kiệt liền điều chỉnh súng nhắm vào tên sát thủ chưa kịp phản ứng đang nằm trên mặt tuyết cách đó 2km.
Hạng Trang múa kiếm, nhằm vào Bái Công!
Người tôi muốn giết!
Là anh!
Thứ tôi muốn.
Là tâm liên!
“Đoàng!”
Viên đạn bay ra xoáy vào đầu tên sát thủ kia.
Máu tươi phun ào ạt chảy trên mặt tuyết.
Một mảng trắng.
Một mảng đó.
Đỏ trắng đan xen.
Là vì...diệt sạch.
- ---------------------------