Nhưng tài sản chuyển giao là tất cả vốn lưu động trong tài khoản của tập đoàn Cao Thị. Nếu chuyển hết vốn đi thì có thể tránh được tổn thất nặng nề của việc phá sản.
Nhưng bất động sản đứng tên tập đoàn là nền tảng của nhà họ Cao, là vốn dùng để thanh toán các khoản nợ trong trường hợp phá sản và cũng là để phân định rạch ròi mối quan hệ giữa các chủ sở hữu. Một khi những bất động sản này được chuyển đi rồi, đợi sau khi thanh toán hết thì người phụ trách trên danh nghĩa của tập đoàn Cao Thị là ông cụ Cao sẽ phải đối mặt với số tiền bồi thường khổng lồ.
Việc làm lần này của Cao Hùng chẳng khác nào ‘cắt thịt của mình để ăn no bụng’.
Nó muốn chạy làng rồi bỏ lại mình đây mà?
“Thằng con mất dạy… Đồ mất dạy…”.
Còn Vu Kiệt sau khi nghe thấy lời này mà không có chút đồng tình nào. Nuôi đại bàng cả đời, cuối cùng lại bị đại bàng mổ mắt.
Đây gọi là thiện có thiện báo, ác có ác báo. Không phải nghiệp không đến mà chưa đến mà thôi. Ban đầu ông không coi trọng tình thân, sợ bị liên lụy nên đuổi chàng ở rể ra khỏi nhà, còn chia rẽ bố con nhà người ta, còn sai người đánh anh ấy một trận đau ở cổng biệt thự.
Đây được gọi là báo ứng!
Quản gia Cao sốt sắng nói: “Ông chủ! Ông mau nghĩ cách đi, một khi đá quý trong kho mà bị chuyển đi thì tất cả đơn hàng mà nhà họ Cao ký kết sẽ phải bồi thường, chúng ta đâu còn tiền…”, nói đến cuối cùng, quản gia Cao ấp úng, nỗi sợ hãi bao trùm lấy ông ta.
Nhưng… Tình hình này thì có thể nghĩ ra cách gì hay đây?
Thoáng chốc mà ông cụ Cao như già đi mấy chục tuổi. Ông ta ngồi xuống mà miệng cứ lẩm bẩm mấy từ ‘đồ mất dạy’.
“Ông nội…”, Cao Vũ Xương đau lòng gọi một tiếng. Nói cho cùng thì cô ta vẫn coi ông cụ Cao là người thân. Nhà họ Cao gặp đại nạn, bị Cao Hùng phản bội, kể cả cô ta không còn là người nhà họ Cao nữa nhưng vẫn không đành lòng.
“Đừng gọi tao là ông nội nữa… Đều tại mày, trách mày hết. Nếu như ban đầu không phải mày để thằng Vu Sơn làm thằng ở rể nhà này thì sao lại lòi ra thằng em trai chuyên gây chuyện thị phi kia? Nhà họ Cao làm sao lại bị liên lụy đến nước này cơ chứ…?”, ông cụ Cao dường như mất đi lý trí, đầu óc không tỉnh táo, mất đi phương hướng.
“Cháu…”.
Nhìn dáng vẻ của Cao Vũ Xương mà Vu Sơn thấy không đành lòng rồi lại thấy mình bất lực. Lúc này anh ta chỉ khẽ thở dài. Hôm nay nói là đến đòi công bằng nhưng hiện giờ nhà họ Cao như này, mình mà thái độ cứng rắn quá thì cũng…
Ông cụ Cao đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng rồi…
Nhưng… Có một số thứ mất đi rồi thì vẫn phải lấy lại.
Quả đúng như ông cụ Cao nói. Nếu không phải là tại Vu Kiệt thì nhà họ Lãnh đã không tung đòn báo thù với nhà họ Cao.
Nói cho cùng thì chuyện này cũng có liên quan đến anh.
Vu Kiệt trước nay luôn là người không thích nợ người khác. Anh sau khi trầm ngâm thì chậm rãi nói: “Ông cụ Cao! Tôi có thể giúp ông…”.
“Giúp tôi…?”, ông cụ Cao cười mỉa, nói: “Nhà họ Cao chúng tôi đến tình cảnh này rồi, nói đùa với tôi thì có ý nghĩa gì không?”
Vu Kiệt cười nói: “Giúp ông không phải vì ông mà vì chị dâu tôi. Ông nói không sai, là tôi làm liên lụy nhà họ Cao nên mới dẫn đến việc chị dâu và anh trai tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao”.
“Vì vậy, tôi sẽ giúp ông nhưng tôi có một điều kiện…”.
“Thôi đi, dựa vào cậu ư? Cậu có thể giúp được gì cho tôi chứ?”, ông cụ Cao không tin, một kẻ xuất thân quê mùa thì có bản lĩnh gì cơ chứ?
“Ông không tin?”
“Cậu bảo tôi phải tin kiểu gì đây? Ngoài việc gây chuyện thị phi ở bên ngoài thì cậu có thể làm được gì?”
“Được! Bây giờ ông có thể gọi điện thoại cho Triệu Sinh và hỏi ông ta, đơn hàng của nhà họ Cao ông ta có dám hủy không?”, Vu Kiệt nói lời này mà không khí trong phòng như lặng cả đi.
Triệu Sinh? Chẳng phải là bố đẻ của cậu nhóc ở lớp mẫu giáo đó sao?
Ông cụ Cao hiểu rõ, kể cả những lời ban nãy Vu Kiệt nói là thật nhưng con trai Triệu Sinh bị chịu thiệt như vậy, không hủy đơn hàng, lẽ nào ông ta còn gửi tiền đến?
Vu Kiệt cũng chẳng phải nhân vật có thân phận cao quý gì, vậy mà nghĩ đến việc Triệu Sinh không dám hủy đơn hàng, đúng là không thể nào.
Ông ta do dự… Nhưng nếu điều đó là thật thì sao?
Nếu như đơn hàng này không bị hủy thì…
Áp lực của nhà họ Cao cũng không còn quá lớn.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông cụ Cao gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ gọi điện thoại, nhưng nếu đơn hàng bị hủy thì phải làm sao?”
Vu Kiệt trầm giọng nói: “Nếu bị hủy, ông muốn như thế nào thì tôi sẽ làm theo ý ông”.
“Đây là cậu nói đấy nhé! Đến lúc đó tôi sẽ bắt cậu phải trả giá cho hậu quả của nhà họ Cao, đừng có mà hối hận”, nói xong, ông ta nhận điện thoại từ tay quản gia rồi gọi đến số của Triệu Sinh.
“Tút, tút, tút…”, khoảng một phút sau, Triệu Sinh vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại: “Alo”.
“Chào anh! Tôi là gia chủ nhà họ Cao. Chuyện là như này anh Triệu ạ! Chuyện ban nãy ở trường mẫu giáo, tôi…”.
Ông cụ Cao vẫn chưa nói xong thì ở đầu dây bên kia, Triệu Sinh lập tức cười trừ, sau khi nghĩ đến thân phận của Vu Kiệt thì ông ta nói trước: “Xin lỗi, xin lỗi gia chủ Cao! Tôi thay thằng con hư hỏng của mình xin lỗi cháu gái ông! Thằng ranh đó đúng là không biết điều. Ông đừng để bụng nha, hôm khác tôi sẽ đến tận nhà để đền tội với ông”.
“….”, lời nói này khiến ông cụ Cao đơ người ra không hiểu gì cả.
Triệu Sinh xin lỗi ông ta sao? Khách hàng lớn của nhà họ Cao lại chủ động xin lỗi.
Chuyện này…
Ông ta kinh ngạc nhìn về phía Vu Kiệt.
Ông ta lại tiếp tục nói: “Anh Triệu! Chuyện về đơn hàng…”, chưa nói hết câu thì ông ta lại bị cắt ngang.
“Tôi biết tôi biết! Ông cứ yên tâm đi! Hợp đồng trăm triệu đó quay về tôi sẽ bảo người sửa lại rồi tăng thêm năm trăm triệu nữa. Chúng tôi cần tất cả đá quý của tập đoàn các ông, ông thấy được không?”
“…”, ông cụ Cao há hốc miệng, trong lòng chấn động. Cần tất cả đá quý của tập đoàn Cao Thị ư?
Chuyện này… Sao có thể?
“Tút…”, sau một hồi chấn động, ông ta chỉ có thể nói câu cảm ơn, hôm khác gặp mặt rồi cúp máy luôn.
Sau đó ông ta nhìn Vu Kiệt, run rẩy rồi hoài nghi, hỏi: “Rốt… Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta đột nhiên nhận ra, Vu Kiệt không đơn giản như bề ngoài của anh.
Tại sao Vu Kiệt lại cho Lãnh Trầm vào tù mà nhà họ Lãnh không ra tay với anh mà lại gây sức ép lên nhà họ Cao để trút giận?
Tại sao sau khi làm loạn ở bữa tiệc của nhà họ Đổng, họ không có ai đứng ra báo thù Vu Kiệt?
Tại sao… Triệu Sinh ban nãy lại…
Hiện giờ ông ta mới tỉnh ngộ, ông ta cũng bắt đầu suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra Vu Kiệt không hề đơn giản…
Vu Kiệt sắc mặt bình tĩnh nói: “Tôi đã nói rồi, đây đều vì anh trai và chị dâu của tôi. Ông cụ Cao! Tôi chỉ có một yêu cầu, sau khi tập đoàn Cao Thị quay lại hoạt động bình thường thì tiếp tục do chị dâu tôi làm chủ tịch, còn anh trai tôi không còn là chàng ở rể nữa. Anh ấy chỉ là con rể nhà họ Cao thôi. Còn về cháu gái tôi, có đổi họ hay không thì ông không có quyền nhúng tay vào, đều do anh trai và chị dâu tôi quyết định”.
“Ông hiểu chứ?”
“Tôi… Hiểu… Hiểu rồi…”, nhà họ Cao giải quyết được khó khăn rồi nên ông cụ Cao đâu thể từ chối nữa.
Hơn nữa, sau khi Cao Hùng làm ra những chuyện như vậy thì ông ta chắc chắn sẽ giao tập đoàn cho người có tài quản lý. Cao Vũ Xương chẳng phải là phù hợp nhất sao?
“Tốt rồi”.
Vu Kiệt khẽ cười nói: “Nếu ông đã đồng ý thì bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Lãnh sẽ không thể gây sức ép cho nhà họ Cao nữa. Tôi bảo đảm, tập đoàn Cao Thị có thể hoạt động bình thường rồi, ngoài ra…”.
Vu Kiệt lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Nửa phút sau, đầu dây bên kia bắt máy.
“Lưu… Soái! Tôi quay về rồi, xin hãy giúp tôi một việc! Truy nã toàn thành phố chủ tịch hiện tại của tập đoàn Cao Thị là Cao Hùng vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản của tập đoàn”.
“Ngoài ra giúp tôi chuyển lời đến nhà họ Lãnh”.
“Bắt đầu từ hôm nay, nếu nhà họ Lãnh còn dám gây sức ép với nhà họ Cao và người thân của tôi thì đừng trách Vu Kiệt tôi không khách khí”.
- ---------------------------