Phong Thanh Dương lại gật đầu một cách chân thành và nói: “Mày nói đúng, bởi vì tao hiểu rất rõ…”
“Mỗi một người đang có mặt tại đây… đều là thứ rác rưởi!”
Giọng ông ta bình tĩnh và chân thành.
Lời của Phong Thanh Dương vốn là tự thuật, nhưng rơi vào tai người khác lại trở thành câu cảm thán.
“Đồ khốn!”
Long Ẩn cắn răng, hai mắt như sắp phun ra lửa, nhìn trừng trừng vào Phong Thanh Dương.
“Được, vậy thì… bắt đầu tính sổ!”
Vừa dứt lời, Phong Thanh Dương bỗng nhiên bộc phát một luồng Thánh kình hùng mạnh, quần áo trên người ông ta bay phấp phới.
Thanh đoản kiếm trên tay ông ta phát ra hào quang trấn áp linh hồn.
Luồng khí tức này cũng khiến cho tất cả những kẻ có mặt tại đây sững sờ.
Ánh mắt bọn họ lộ vẻ kiêng kỵ.
Bởi vì đối với Phong Thanh Dương, những người này quả thật là rác rưởi.
Hiện tại Phong Thanh Dương là cường giả phong Thánh, muốn đối phó với bọn họ thật sự dễ như trở bàn tay.
Bọn họ không dám tiến lên, chỉ có thể trông mong nhìn hai vị cường giả phong Thánh duy nhất của Huyết Cương Bắc Băng.
Thế nhưng Phong Thanh Dương lại không định buông tha cho đám người này.
Ông ta giơ cao đoản kiếm, bổ về phía bên phải.
“Phập!”
Phút chốc, máu tươi bắn ra.
Ba tên cường giả Hóa Kình cấp đội trưởng bị cắt yết hầu, ngã lăn ra đất, máu chảy lênh láng.
Đến chết bọn họ cũng không biết mình chết thế nào và tại sao phải chết.
“Mày!”
Tiên Hạc cả kinh, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một kẻ như vậy, nói đôi ba câu không hợp liền giết người.
Hơn nữa, đó còn là một tên phong Thánh!
“Thân là người phong Thánh, vậy mà lại đánh lén thủ hạ của bọn tao, mày có liêm sỉ không hả?”, Tiên Hạc tức giận nói.
Nhưng Phong Thanh Dương chỉ thờ ơ hất nhẹ đoản kiếm trong tay, thân kiếm lại lần nữa sáng bóng.
“Tao đã nói tao đến để tính sổ!”.
Danh Sách Chương: