Âm thanh vang vọng, cả Băng Đảo đều rung lên mấy lần.
Bên ngoài Băng Đảo, bão tuyết cộng với những cơn gió rét buốt vô hình thổi qua cánh đồng tuyết gây ra vô số vụ sập đổ.
Những tảng băng trên biển ngoài đảo giống như bị một bàn tay to lớn xé nát, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Màu xanh lãnh lẽo trên mặt biển.
Sóng vỗ khắp nơi.
Những sinh vật khổng lồ nơi biển sâu ẩn mình dưới mặt biển lần lượt bị tiếng gầm gừ từ thung lũng băng dọa chạy tán loạn.
Trước một hang động trong thung lũng băng, một vũng máu bắn tung tóe lên trên tấm bia màu xanh.
Trên tấm bia xanh viết một cái tên.
Nham Long!
Đồ đệ của một trong 3 người phong thánh ở Huyết Cương Bắc Băng, thi thể lúc này được phong ấn dưới lớp băng tuyết, chôn dưới tấm bia xanh.
Còn máu trên bia là của một người chuyên phụ trách tổ chức tình báo ở Huyết Cương Bắc Băng.
Hắn chết rồi.
Mang theo mặt nạ chết trước tấm bia.
Nguyên nhân bị giết chết cũng rất đơn giản, bởi vì hắn làm việc không có hiệu quả, làm lỡ thời gian báo thù của cường giả cấp cao trong Huyết Cương Bắc Băng.
Viêm Ma trợn mắt.
Ông ta chắp hai tay, đầu tóc bạc trắng, trên gương mặt già nua vẫn còn vương lại chút đau đớn về cái chết của đệ tử.
Ông ta đưa tay vuốt ve tấm bia: “Long Nhi...con đợi lâu rồi nhỉ!”
Một tiếng.
Ở một khe núi lửa được bao vây bởi vô số ngọn núi phủ tuyết trắng trong thung lũng băng, nham thạch nhanh chóng phun trào.
Sau khi một người chết trước tấm bia xanh kia thì vẫn còn lại hai người.
Bọn họ run rẩy quỳ xuống tại chỗ, sự sợ hãi bao trùm trong ánh mắt đủ thấy rõ nỗi kinh hoàng trong lòng bọn họ.
Đổi lại là bất kì ai, tận mắt chứng kiến người bạn cùng nhau làm việc đang sống sờ sờ lại bị chặt đầu lóc sọ ngay trước mặt, đều sẽ lộ ra biểu cảm như vậy.
“Đại...đại nhân...”
Một thanh niên nhớ tới chuyện một nhân vật khác còn đáng sợ hơn ra lệnh, liền vội vàng mở miệng: “Long Ẩn đại nhân nói Tiên Hạc đại nhân sắp xuất quan, sợ người của Chí Nam Quan Hải và Lục Đảo Đông Châu mai phục ở Long vực, mời ông đi cùng”.
Viêm Ma khẽ nhíu mày.
Không có bất cứ câu trả lời nào, sau đó ngẩng đầu.
Trên người...
Một cỗ sức ép đại đạo dâng lên, giáng xuống người thanh niên vừa nói xong câu đó.
“Bùm!”
Giống như một quả bom hẹn giờ cài sẵn trong người thanh niên đó, giây phút này.
Nổ tung...
Tứ chi dính đầy máu me như bị con dao lớn cắt thành bốn khúc, bay ra bốn phía, máu thịt mơ hồ rơi xuống sông băng bên cạnh, chưa bao lâu đã bị cá ăn thịt ăn sạch sẽ.
“Aaa!”
Người thứ 3 hét lên một tiếng, gương mặt vô cùng nhợt nhạt, giống hệt một người chết.
Hắn ta lập tức dập đầu, dùng sức dập đầu.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tôi...tôi không muốn chết...tôi là người của tổ chức tình báo, tôi sống cũng có lợi cho đại nhân, cho tổ chức, cho Huyết Cương Bắc Băng mà, đại nhân...đại nhân...”
“Cậu sẽ không chết”.
Viêm Ma lạnh lùng mở miệng.
Ông ta đặt tay lên bia mộ của Nham Long, xoay người nhìn thanh niên không ngừng dập đầu với ông ta kia, trong mắt không nhìn thấy một chút hơi thở con người.
Rất lạnh.
Lạnh đến đáng sợ!
“Có một số việc tôi biết bọn họ đang nói những lời vô ích, cho nên chỉ có thể chết”.
Nói rồi, Viêm Ma dừng lại chốc lát, nhìn thanh niên: “Tôi hy vọng cái mà cậu đem tới cho tôi, không phải là lời thừa thãi”.
“...”, thanh niên.
Trong lòng thanh niên kia thả lỏng đôi chút, lập tức cúi đầu đáp: “Bẩm báo Viêm Ma đại nhân, việc mà ông bảo tôi điều ta tôi đều đã tra ra rồi, bởi vì Hoa Hạ kiểm tra quá chặt chẽ hành động của ba Tu La lớn chúng ta, cho nên làm mất một khoảng thời gian, có điều đại nhân, cái nên tra đều đã tra được rồi”.
“Thằng ranh giết chết cậu Nham Long tên là Vu Kiệt, thân phận thật sự là cháu trai của ông già nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu ở Hoa Hạ, là cháu đích tôn của nhà họ Lý nhưng 25 năm trước bị thất lạc, được một hộ dân ở vùng nông thôn nhận nuôi, có một người anh trai quan hệ rất tốt vẫn còn sống, hắn có một cô bạn gái tên là Dương Cẩm Tú, là Ninh Thành...”
Nói được một nửa, Viêm Ma có chút mất kiên nhẫn, đuôi chân mày hơi cử động.
Lạnh giọng nói: “Lời thừa thãi của cậu hơi nhiều rồi đấy!”
Viêm Ma: “Tôi muốn biết hành động gần đây của hắn, tôi muốn biết đi đâu mới có thể tìm được hắn!”
“Và giết hắn!”
Đây mới là mấu chốt.
Vừa nghe thấy, thanh niên kia liền chuyển chủ đề trả lời: “Thưa Viêm Ma đại nhân, thằng nhãi đó gần đây đánh thắng thiên tài Nam Quyền nhà họ Mục trong võ giới, chính là vào hôm nay, nhưng một tiếng trước nhận được tin tức ông nội hắn bệnh cũ tái phát, phải cần một tâm liên của Tuyết Trại mới có thể kéo dài mạng sống thêm 2 năm”.
“Vu Kiệt đó nửa tiếng trước đã ngồi trực thăng rời khỏi thủ đô đi về phía biên giới, điểm đến chắc là Tuyết Trại”.
“Tuyết Trại?”
Nói xong
Cũng nghe xong.
Viêm Ma lẩm nhẩm hai chữ này, từng mảng kí ức ùa về.
Ông ta nheo mắt, trong ánh mắt tăng thêm một phần lạnh lẽo: “Ông già Tuyết Trại vẫn còn sống sao? Lại là tâm liên sao?”
“Vâng đại nhân”, thanh niên gật đầu: “Tâm liên có công hiệu áp chế khí hư, tương truyền 100 năm mới nở hoa một lần, bảy ngày sau vừa đúng là ngày đầu tiên hoa nở trong vòng trăm năm, nhưng điều thuộc hạ hoài nghi là, theo như ghi chép trong sách cổ, tâm liên này chỉ được dùng để bảo quản tinh khí của người phong vương sau đó bào chế thành đan dược nhập cảnh, có thể dùng cho người sao?”
“Lẽ nào ông nội của thằng nhóc đó là người phong vương?”
“Phong vương?”
Viêm Ma cười lạnh: “Ngoài mấy người này, trên thế giới còn có mấy người phong vương chứ?”
“Hắn lấy tâm liên để làm gì? Liên quan gì tới tôi!”
Thanh niên: “Đại nhân, trừng phạt không?”
Viêm Ma lấy một tấm lệnh bài đưa cho thanh niên: “Truyền lệnh của tôi, mang theo 30 cao thủ tầng 7 ám kình từ chi nhánh thứ hai tới Tuyết Trại!”
“Lấy đầu của hắn cho tôi...”
“Mang về đây!”
Thanh niên chắp hai tay nhận lệnh: “Vâng”.
Nói rồi, người vừa nhặt lại cái mạng là hắn thu tay về, biến mất trong động băng.
...
...
Sắc trời âm u lạnh lẽo, mọi nơi trên thế giời đều yên bình.
Nhưng sau khi tin tức Vu Kiệt rời khỏi thủ đô đến biên giới hướng về Tuyết Trại bị người ẩn trong bóng tối truyền ra ngoài, giới lính đánh thuê lại bắt đầu một hồi gió bão!
100 triệu đô la Mỹ!
Giá một cái đầu cao nhất từng xuất hiện từ trước tới nay.
Bọn họ không biết rằng, đơn hàng này không chỉ có nghĩa là thù lao hậu hĩnh mà còn là...cái chết!
Chủ nhân chiếc đầu mà bọn họ hận không thể lập tức lấy xuống.
Đã từng tận tay đưa bọn họ vào bóng tối, dùng chân đạp vào đầu bọn họ, ép bọn họ ẩn thân 5,6 năm không dám hó hé...Lang Vương!
Lại lần nữa...ra trận!
- ---------------------------