Một loạt tiếng “lục cục” vang vọng trong hành lang, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đoản kiếm trong tay ông ta không ngừng nhỏ máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Ông ta đứng ở cổng tựa như một vị chiến thấn, khiến mọi người phải ngước nhìn.
Lúc ở Luân Thành, nhờ vào một viên đan dược của Mặc Bạch giúp bảo vệ tâm mạch, nên Phong Thanh Dương mới không chết.
Cũng từ lần dục hỏa trùng sinh đó mà tu vi của ông ta thành công đột phá từ Hóa Kình lên đến cảnh giới phong Thánh.
“Mày là ai?”
“Dám đến Huyết Cương Bắc Băng, không sợ chết à?”
Tiên Hạc và Long Ẩn thận trọng hỏi.
“Tao ư?”
Phong Thanh Dương nở nụ cười, cười một cách ngông cuồng và đắc ý.
“Tao chính là ông nội của bọn mày, tìm tới đây là để tính sổ!”
Lời của ông ta khiến cả đám nổi giận, từng ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Phong Thanh Dương.
“Là mày đã giết Lưu Hỏa?”
Tiên Hạc cắn răng, phẫn nộ nói.
Phong Thanh Dương liếc nhìn cái đầu lâu kia, lạnh lùng nhếch miệng.
Sau đó, ông ta bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống tất cả những người trong sảnh.
Sau đó hô to: “Hắn à, không phải tao giết, tuy nhiên cái đầu này là do tao cắt!”
“Cái gì?”
Long Ẩn nổi giận, ông ta tức đến mức máu huyết trong cơ thể sôi trào: “Mày nói gì hả?”
Tiên Hạc đứng bên cạnh khoát tay ngăn lại, hỏi: “Mày vừa nói đến tính sổ chứ không phải mang đầu Lưu Hỏa về, muốn đến tranh công à?”
Phong Thanh Dương lắc đầu, thành thật nói: “Mày nghĩ nhiều rồi!”
Sắc mặt Tiên Hạc thoáng cái trở nên khó coi, có cảm giác như bị chơi xỏ vậy, ông ta nói: “Vậy mày muốn tính sổ gì?”
Phong Thanh Dương nói một cách chân thành: “Thứ nhất, tao đến tìm bọn mày tính sổ là vì thằng nhóc Vu Kiệt kia!”
“Huyết Cương Bắc Băng nhiều lần ra tay với Vu Kiệt, khiến thằng bé bị thương, cho nên tao đến tính sổ với bọn mày!”
“Vu Kiệt!”
Những lời này khiến tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, tay lăm lăm vũ khí.
.
Danh Sách Chương: