Ông ta dần dần lộ vẻ bất đắc dĩ.
Đúng vậy, Vu Kiệt không muốn gặp thì ông ta cũng hết cách.
Nghĩ đến những việc mà nhà Thượng Quan đã làm với Vu Kiệt, ông ta càng thêm bất đắc dĩ.
Chính vì lẽ đó, tại sao Vu Kiệt lại phải gặp ông ta chứ?
Mà dù có gặp thì tại sao hắn phải giúp ông ta?
Vì ông ta lớn tuổi à? Hay vì nể mặt?
Càng nghĩ, Thượng Quan Phiệt càng tuyệt vọng.
Chẳng lẽ vận số của nhà Thượng Quan đã tận rồi sao?
Ông ta chợt nhớ đến ông nội và bố của mình.
Nhà Thượng Quan đã trải qua biết bao sóng gió, có được ngày hôm nay là nhờ sự cố gắng của các thế hệ trước, chẳng lẽ đến bây giờ lại lụn bại trong tay ông ta?
Tim Thượng Quan Phiệt bắt đầu đập nhanh hơn.
Trên mặt cũng xuất hiện sự sợ hãi và khủng hoảng.
Ông ta nghĩ đến chuyện mấy năm sau, nghĩ đến tình cảnh mà mình phải đối mặt khi xuống suối vàng.
Ông ta sẽ phải chịu sự chỉ trích của ông bà tổ tiên.
Bởi vì ông ta đã làm ra chuyện có lỗi với nhà Thượng Quan.
Trải qua trận phong ba này, từ nay về sau, nhà Thượng Quan sẽ suy bại.
Tuy rằng của cải vô số, nhưng không có Thượng Quan Bắc thì nhà Thượng Quan còn tiếp tục tồn tại vì điều gì nữa chứ?
Ở cái tuổi này rồi, trong lòng Thượng Quan Phiệt có vô vàn cảm xúc, hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Ông ta nhớ rất rõ, từ nhỏ cho đến lớn, bản thân vẫn luôn làm theo những lời bố mẹ đã dạy, thế nhưng cho đến hiện tại, sao tất cả lại thay đổi thành như vậy?
Dần dần, trong lòng Thượng Quan Phiệt càng lúc càng cảm thấy khó chịu, có rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu.
Đầu ông ta trống rỗng, bước đi trong vô thức.
Rời khỏi đây.
Đến nước này chỉ có thể rời đi, có nán lại thì cũng là phí công vô ích.
Còn không bằng nghĩ biện pháp khác.
Nhưng ngay lúc này…
Quản gia ngẩng đầu lên, lướt qua Thượng Quan Phiệt, nhìn về phía xa xa.
“Ông chủ, ông đã về!”
Giọng điệu đơn giản, dứt khoát, cứ như đang nói chuyện nhà.
.
Danh Sách Chương: