Thế nhưng mục đích lại hoàn toàn giống nhau.
Vu Kiệt bước lên phía trước, ngăn họ tiếp tục om sòm.
“Không còn sớm nữa đâu ạ, ông nội ơi, cháu đi trước nhé”.
Ông cụ Lý lúc này mới gật đầu, nhìn lại Vu Kiệt từ trên xuống dưới, chỉ sợ nhìn không đủ.
“Trên đường đi nhớ tự chăm sóc mình đấy”.
Đơn giản một câu thế thôi, nhưng chẳng khác nào nước suối đầu nguồn, rót vào tâm can Vu Kiệt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp châu thân.
Vu Kiệt trang trọng gật đầu.
Anh đang định xoay người, bỗng nhiên hai mắt mở to, hai chân gập lại, quỳ gối xuống trước mặt ông cụ Lý.
“Bộp!”
Vu Kiệt hơi cúi đầu, trong lòng nhất thời dâng lên vô vàn cảm khái.
“Ông nội! Ông cũng phải tự chăm sóc mình, lúc về cháu sẽ hầu ông uống rượu, rót rượu châm trà cho ông!”
Khóe môi Vu Kiệt mấp máy, mỉm cười.
Ông cụ Lý vui mừng gật đầu, đứng trước mặt cháu trai.
Dương Cẩm Tú cũng không biết mình nên làm gì cho phải, vì vậy cũng quỳ xuống theo.
“Ông nội, cháu cũng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt ạ!”
“Được rồi, ngoan lắm!”
Ông cụ Lý nhìn đôi tình nhân trước mặt, trong mắt ngổn ngang đan xen.
“Sau khi trở về thì mau đến nhà họ Dương hỏi cưới, tranh thủ thời gian sinh cho ông nội một thằng cháu bụ bẫm nhé!”
Vu Kiệt nhếch môi cười, sảng khoái gật đầu: “Vâng ạ!”
Dương Cẩm Tú quỳ một bên sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, tựa như hoa đào ngày xuân đang khoe sắc.
Cô mím môi gật đầu: “Vâng…”
Cổ Thu ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng trước mắt: “Được rồi được rồi, đã đến lúc phải đi”.
Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó.
Một số người cũng lục tục bước đến, đi đầu là Lý Nam.
Mọi người thấy động tĩnh liền ngoảnh lại.
“Bố”.
Vu Kiệt kêu lên.
.
Danh Sách Chương: