Đã cố chấp lại còn ngạo mạn một cách khó tả.
Nếu Vu Kiệt thật sự là một con rùa đen rút đầu, trốn trong trấn nhỏ, cúi đầu dưới sự bảo vệ của tổ chức Đệ Nhất và Quốc Phái thì có lẽ, ông ta sẽ cảm thấy đứa con trai này của người bạn tốt Lý Nam không đáng để vị lão anh hùng Lưu Mặc Sinh kia đối xử như vậy.
Nhưng hiện tại, Vu Kiệt đã không khiến không ta thất vọng.
Kiên trì với quan điểm của mình, mặc dù biết chuyến đi này khó tránh khỏi cái chết, nhưng cũng không cách nào thay đổi được quyết tâm của bản thân.
Nhân cơ hội mọi người tập trung vào màn ảnh, tìm cách bỏ trốn, chỉ với sự kiên định cùng tố chất tâm lý tỉnh táo kia đủ để chứng minh đó là… một nhân tài.
Ngay sau đó, nghĩ đến mệnh lệnh do cấp trêи đề ra, cùng với thân phận thật sự của Vu Kiệt, vẻ mặt Mạc Vãn Phong thoáng trở nên khẩn trương.
Thân phận đã bị giấu kín năm năm trước, một thân phận đủ để gây rúng động khu vực ngoài biên cảnh.
Đó chính là sự bảo vệ cuối cùng mà ông Lưu đã bố trí cho Vu Kiệt.
Ngay thời khắc nhận được mệnh lệnh, Mạc Vãn Phong thật sự không hi vọng sử dụng đến chiêu bài cuối cùng này, bởi vì một khi dùng đến nó, mặc dù có thể giữ được mạng cho Vu Kiệt, thế nhưng hậu quả sau đó chỉ có một…
Một hậu quả cực kỳ tàn khốc!
Một kết cục… mà ông ta hi vọng mãi mãi sẽ không thành hiện thực.
“Thủ lĩnh, phải làm sao bây giờ?”, nhân viên kia vội hỏi với vẻ lo lắng.
Mạc Vãn Phong cố giữ tỉnh táo, ông ta nhìn về phía Lý Nam: “Ông Lý, đứa con này của ông đúng bốc đồng!”
Lý Nam: “Lưu lạc bên ngoài suốt hai mươi năm, tính tình này của nó… có mười con trâu cũng không kéo lại được”.
“Nhưng… tôi cảm thấy rất tự hào!”
“Ừm, nhưng nếu vậy, cậu ta sẽ chết!”, Mạc Vãn Phong cố sức nhấn mạnh hai chữ này.
Lý Nam: “Tôi biết chứ, có điều… nếu cứ ép thằng bé ở lại đây, sẽ khiến nó khó chịu còn hơn chết. Mười lăm năm trước, ông Diệp có thể độc chiến với toàn bộ cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa, hiện tại, ai dám đảm bảo không thể chứ? Không có cường giả phong Thánh nhúng tay vào, Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn chưa hẳn có thể bất phân thắng bại với con tôi!”
“Ông tin tưởng cậu ta vậy à? Vì sao?”
Ánh mắt Lý Nam sáng ngời, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Bởi vì nó là con tôi!”
“Là con trai của Lý Nam này!”
“…”, Mạc Vãn Phong.
Nghe người này khoe khoang một trận, sau khi nhận ra rằng ông ta đang đả kϊƈɦ mình, Mạc Vãn Phong im lặng, không còn lời nào để nói.
Tuy nhiên, tin thì tin, còn việc nên làm thế nào thì lại là một chuyện khác.
Ngay sau đó, Mạc Vãn Phong ra chỉ thị cho nhân viên của mình: “Điều động toàn bộ chiến sĩ võ trang đầy đủ của tổ chức Đệ Nhất, lập tức tiến lên chùa Hàn Sơn, những người còn lại ở lại thị trấn, giám sát mọi động tĩnh trong phạm vi 40km.
“Lập tức điều động thiết bị bay không người lái khóa chặt mục tiêu Vu Kiệt!”
“Rõ!”
Mạc Vãn Phong rất tán thưởng Vu Kiệt, tuy nhiên, ngoại trừ là bạn cũ của bố Vu Kiệt, ông ta còn là thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất, là thần bảo vệ trong bóng tối của quốc gia, cả đời này, ông phải luôn tuân theo nguyên tắc, chấp hành mệnh lệnh.
Nội dung mệnh lệnh: Bảo vệ Vu Kiệt, không được để cậu ta lên núi!
Cho nên, ông ta chỉ có thể hoàn thành mệnh lệnh.
Thế nhưng…
Tin tức đáng sợ không chỉ có một.
Ngay khi Mạc Vãn Phong vừa nói dứt lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, thành viên của tổ chức Đệ Nhất làm nhiệm vụ tuần tra và giám sát hoàn cảnh xung quanh dường như bị khϊế͙p͙ sợ bởi điều gì đó, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất xông vào sảnh.
Có thể thấy rõ vẻ bối rối trêи mặt mỗi người.
Đến trước mặt Mạc Vãn Phong, tất cả đồng loạt quỳ một gối xuống.
“Không tốt rồi, thủ lĩnh!”
Lại là không tốt rồi!
Mạc Vãn Phong cố giữ bình tĩnh, dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy lại có thêm tin xấu, trong lòng ông ta vẫn không khỏi khó chịu.
Đúng là… họa vô đơn chí mà!
Giọng ông ta lạnh lùng: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Một thành viên của tổ chức Đệ Nhất chắp tay nói: “Vừa mới đây, các anh em tuần tra khu vực xung quanh đây đã truyền tin tức về. Hai mươi phút trước, có bảy luồng hơi thở của cường giả phong Thánh đột phá hàng phòng ngự của chúng ta, tiến thẳng lên chùa Hàn Sơn, ở những nơi khác cũng lần lượt phát hiện không ít người đang nhanh chóng chạy về phía chùa Hàn Sơn”.
“Chúng tôi đã huy động tất cả camera giấu trong rừng, cuối cùng phát hiện…”
“Phát hiện cái gì?”
Mạc Vãn Phong lo lắng, dường như ông ta đã đoán được điều gì đó, cảm giác bất an trong lòng càng thêm dữ dội.
Thành viên của tổ chức Đệ Nhất: “Phát hiện tất cả các chưởng môn phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đều đã đến!”
“Cái gì?”
Đến rồi ư?
Mười lăm năm trước, đám người kia bị Diệp Lâm đánh cho phục, đánh đến mức thân chịu trọng thương, giờ bọn họ… đã đến rồi!
Mạc Vãn Phong nhướng mày.
Vẻ lo lắng trêи mặt đột nhiên thay đổi.
Rốt cuộc, kẻ địch khiến bọn họ phải cải tạo thị trấn nhỏ để ứng phó cũng… đã đến.
Tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa.
“Lão Thất!”
Mạc Vãn Phong hô lên một tiếng.
“Có!”
Một nhân viên lập tức có phản ứng, đứng bật dậy, hô to đáp lại.
“Cho cậu thời gian điều động máy bay không người lái cùng camera giám sát, trong vòng ba phút khóa chặt vị trí của đám cường giả phong Thánh kia, tôi muốn biết hiện tại bọn họ đang ở đâu!”
Nhân viên được gọi là Lão Thất sững sờ: “Thủ lĩnh, không tìm Vu Kiệt nữa sao?”
“Không tìm nữa!”
Mạc Vãn Phong: “Hiện tại, cậu ta không phải người quan trọng, một khi đám cường giả phong Thánh này gia nhập trận chiến tại chùa Hàn Sơn, e là Diệp Lâm sẽ gặp nguy hiểm!”
Với tư cách là thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất hợp tác với Quốc Phái lần này, ông ta hiểu rất rõ địa vị của Diệp Lâm trong Quốc Phái, có thể nói, không có Diệp Lâm, sẽ không có Quốc Phái ngày hôm nay.
Lại nói, mười lăm năm trước, Diệp Lâm đã kết thù cùng đám cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đám khốn kiếp kia chạy đến chùa Hàn Sơn nhanh như đi đầu thai là vì cái gì.
Lúc này đây, khiến Mạc Vãn Phong cảm thấy lo lắng chính là lão hòa thượng trong chùa.
Đại trận hộ sơn của chùa Hàn Sơn không hề yếu, dùng sức một người đạp nát ngọn núi này, có trời mới biết Diệp Lâm phải hao tổn bao nhiêu khí kình. Nếu như là thời kỳ toàn thịnh, một mình ông ta đối chiến với tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa, có lẽ sẽ không ai lo lắng, nhưng lúc này, trong trường hợp còn chưa biết thực lực hiện tại của đám người kia, lấy sức một địch trăm, quả thực là nguy hiểm chất chồng.
Như vậy, so ra, Diệp Lâm quan trọng hơn.
“Rõ!”, Lão Thất gật đầu, lập tức ngồi xuống vị trí của mình, điều khiển máy chủ liên kết với tất cả thiết bị bay không người lái.
Nhưng…
Anh ta thao tác bàn phím chưa được bao lây thì đột nhiên, tay anh ta khựng lại.
Vì lo lắng mà mặt Lão Thất trắng bệch.
Ngay cả hô hấp cũng bắt đầu…
Anh ta cảm thấy do dự.
Không!
Là vì khϊế͙p͙ sợ mà do dự.
Mạc Vãn Phong sửng sốt: “Cậu ngừng tay làm gì? Mau lên!”
Lão Thất ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào màn ảnh phía sau lưng Mạc Vãn Phong.
Tất cả nhân viên đều đồng loạt nhìn về phía đó, một lần nữa… bọn họ vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
“Thủ… thủ lĩnh…”
“Anh xem!”
“Xem cái gì?”
Tim Lý Nam đánh thót, ông ấy cùng Lão Ưng lập tức quay đầu lại, ngay sau đó, bọn họ cũng đứng sững tại chỗ.
Mạc Vãn Phong: “…”
Ông ta nhanh chóng xoay người, ngửa đầu nhìn.
Lão Thất: “Bọn họ… đã đến chùa Hàn Sơn ở sườn núi”.
Bọn họ… đã đến rồi!
Vốn không cần tìm, bọn họ ở đó.
Cách rất gần.
Cách chùa Hàn Sơn rất gần.
Cách lão hòa thượng rất gần.
Cũng cách Diệp Lâm… rất gần.
Chỉ có 50m mà thôi!
Sắc mặt Mạc Vãn Phong bị nghẹn đến đỏ bừng, ông ta lập tức quát lên: “Mau, mau thông báo cho người của Quốc Phái lên núi!”
…
- ---------------------------