Ghen tuông như cơn sóng lớn cứ cuồn cuộn dâng lên trong lòng Trần Song Hỷ.
Chồng chưa cưới?
Mãi đến khi bóng lưng nhóm ba người Dương Cẩm Tú hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì ngọn lửa giận đó vẫn chưa hề tan đi.
Thầm nhớ lại dáng vẻ của Vu Kiệt, Trần Song Hỷ càng nghĩ càng thấy buồn nôn, tên đó rõ ràng là thứ trai bao ăn bám, thêm cái vẻ mặt tự cho mình là đúng đó nữa, đúng là chẳng khác gì cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhớ hồi đó khi anh ta còn học đại học, dù rất nghèo nhưng ít nhất cũng trau chuốt vẻ bề ngoài, hơn nữa thành tích học tập lại cực kỳ xuất sắc, sao lại không bì nổi “vị hôn phu” của Dương Cẩm Tú cơ chứ.
Trần Song Hỷ khó hiểu, lại càng khó chịu!
Tại sao Dương Cẩm Tú lại chọn một người như thế làm chồng sắp cưới mà ngày xưa lại từ chối anh ta?
“Xui xẻo thật”, đứng đó mắng một câu, Trần Song Hỷ cho hai tay vào túi quần.
Khi anh ta đang chuẩn bị bước đi thì đột nhiên lại có bốn năm người đàn ông trung niên đầu trọc, bụng phệ mang giày da mặc tây trang đi tới,
“Ồ, giám đốc Trần tới rồi đấy à?”
“Không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa, giám đốc trần đừng trách nhé!”
“Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Trần à, chúng tôi chờ đến lúc anh trở về rồi”.
Năm người đó trông thấy Trần Song Hỷ thì vội vàng nhếch môi nở nụ cười trên gương mặt khiến con người ta buồn nôn, bước chân đi nhanh tới trước mặt anh ta.
“Chủ nhiệm Vương?”
“Chủ nhiệm Lý?”
“…”, nhìn thấy mấy người đó, Trần Song Hỷ thoáng sửng sốt, sau đó thoải mái ngước cằm lên, mắt hơi cúi xuống để nhìn về phía năm người.
Bọn họ không phải ai xa là mà chính là chủ nhiệm khoa của năm ngành mạnh nhất ở trường đại học thủ đô, trong đó người lớn tuổi nhất, có thâm niên lâu nhất chính là chủ nhiệm Vương, cũng là chủ nhiệm khoa tài chính Trần Song Hỷ học ở trường đại học thủ đô.
Nếu không học hành thì làm sao có được tương lai?
Chỉ cần sinh viên có tương lai sáng lạn, trở về trường, tất cả những người thầy không có đạo đức nghề nghiệp từng xem bạn là đồ vô dụng sẽ hận không thể quỳ xuống liếm gót giày.
Nhìn thấy gương mặt ngấn mỡ ngấn thịt chồng chồng lên nhau run run của Vương Doãn, Trần Song Hỷ chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng xuất phát từ phép lịch sự khi đi công tác, Trần Song Hỷ vẫn cười ha hả nói: “Khách sáo quá, khách sáo quá, các thầy chủ nhiệm này, dù sao tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học này, sự nghiệp thành công, quay về báo đáp trường cũ cũng là chuyện nên làm thôi mà”.
Nghe thấy lời anh ta nói, năm chủ nhiệm đều cười sáng lạn hơn bao giờ hết: “Những lời đó rất hay, quả là sinh viên giỏi nhất của khoa tài chính, giám đốc Trần, ngày trước tôi thấy cậu cố gắng học hành như thế, chắc chắn sẽ có một ngày từ cá chép hóa rồng thôi, cậu xem tôi nói có đúng không!”
“Thôi đi! Những lời đó phải để tôi nói mới đúng! Nếu năm đó tôi không đi ăn rồi đau bụng lúc tổ chức chiêu sinh ở trường cấp ba, hôm sau không đến trường của giám đốc Trần kéo người thì làm gì có cơ hội cho ngành tài chính của ông?”
“Đúng vậy, nên biết rằng năm đó giám đốc Trần đứng trong top ba của địa phương, đã được ngành công nghệ thiết bị của chúng tôi để mắt tới, nếu chủ nhiệm Vương không xin thì tôi đã chẳng cho một nhân tài như thế chạy mất”.
“…”
Một đám đều bắt đầu ca tụng giám đốc Trần, như thể đang muốn lôi ra hết công trạng cả đời mình ra nói.
Bọn họ có biểu hiện thế này cũng chỉ vì một lý do hết sức đơn giản.
Lần quyên góp này có thêm một nguyên tắc, bên doanh nghiệp tài trợ toàn bộ cho hành trình du lịch cho trường đại học Thủ Đô này là tập đoàn Hạ Long của Trần Song Hỷ.
Tập đoàn Hạ Long lại chính là một trong năm trăm doanh nghiệp lớn mạnh nhất trên thế giới, hơn nữa trong xã hội thượng lưu, tập đoàn Hạ Long vẫn là một nhân vật không thể trêu vào, tuy người sáng lập tập đoàn không phải là danh gia vọng tộc gì, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy thì tập đoàn Hạ Long có thể thành lập và người đó đi lên từ hai bàn tay trắng đến ngày hôm nay đều nhờ vào một nhân vật!
Người đó, chính là “nhà họ Hạ" đến từ bốn gia tộc lớn.
Tất nhiên, những thông tin bên lề này đều do bọn họ nghe phong thanh vậy thôi, cũng không biết sâu, nhưng nhóm chủ nhiệm trường đại học này có thể chắc chắn rằng Trần Song Hỷ trước mặt họ chính là người toàn quyền phụ trách dự án tài trợ cho đại học Thủ Đô của tập đoàn Hạ Long lần này.
Một lời của anh ta có thể giúp giải ngân nhanh hơn một chút, cũng có thể bị hoãn lại lâu hơn một chút.
Nhanh hơn thì người như bọn họ có thể tranh thủ thêm chút tiền trà nước.
Dù sao…
Làm việc quyên góp từ thiện này trong suốt mấy chục năm nay, vì trường cực kỳ xem trọng khoản này nên hoàn toàn không có người nào đụng tay đụng chân vào số tiền quyên góp, sau đó có người không thể nhịn được nữa đã chuyển sang một cách khác, luật thì chết nhưng con người luôn sống, đó là chuyện hiển nhiên, nên có người nghĩ đến cách dùng sức ảnh hưởng của hội để lôi kéo nhà tài trợ, sau đó nghĩ cách kiếm chút đỉnh.
Nói đơn giản hơn, túi tiền của những quản lý cấp cao trong trường đại học có phát phì lên không phải xem thái độ của Trần Song Hỷ!
Chẳng có người nào giữ lại thể diện khi đứng trước mặt thần tài.
Nói xong, giọng nói ríu rít của bọn họ đã hấp dẫn ánh mắt của kha khá sinh viên đi ngang qua.
Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, sắc mặt Trần Song Hỷ hơi tối đi: “Các chủ nhiệm này, hình như đây không phải là một nơi tốt để nói chuyện!”
“À…”
Chợt giật mình, năm người lập tức phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đến phòng họp, phòng họp”.
“Lão Vương, ông còn đứng đờ ra đó làm gì nữa? Mau đưa giám đốc Trần đến phòng họp đi”.
“Tôi đi lấy lá trà quý cất giữ mấy chục năm nay ra”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Nhìn lại xung quanh, mọi người cũng chợt nhận ra đây không phải là một nơi thích hợp, chủ đề nhạy cảm như thế, tại sao lại có thể nói ở nơi nhiều sinh viên thế này?
Tranh nhau nói xong, bọn họ vội vàng đưa Trần Song Hỷ đi tới tòa nhà trong trường đại học.
…
…
Bên kia, sau khi vào đến trường đại học, Mục Tiểu Vũ và Dương Cẩm Tú dẫn Vu Kiệt đến xem nhưng nơi nổi tiếng trong trường đại học trước.
Quả nhiên là trường đại học hàng đầu cả nước, dù là khuôn viên trường hay những cơ sở vật chất khác đều vượt xa những trường đại học khác, chỉ tính mỗi hồ nước thôi đã có tận mười cái, mỗi một nơi đều có lời đề tự của những danh nhân văn học thế kỷ, chỉ từng đó thôi là đủ để hơn những ngôi trường khác rồi.
Hơn nữa mỗi một cái hồ trong khuôn viên đều cực kỳ sạch sẽ, cách nửa tiếng lại có người chuyên môn quét dọn, hơn nữa sinh viên trường cũng là người có ăn có học, mỗi một người bước vào đây dạo đều trông như đang thả hồn tịnh tâm, như đang bước vào chốn thế ngoại đào nguyên.
Ngoài ra, nơi này cũng còn những kiến trúc mang phong cách của thế kỷ trước, cũng giúp Vu kiệt cảm nhận được sự rung động đến từ lịch sử hào hùng.
Đúng dưới những bức tượng đá, như thể đang đối mặt với chúng, đối thoại với người của thế kỷ trước.
Đi đâu đó chừng hai tiếng, ba người đã đi được một phần mười khuôn viên trường, vì đã đến giờ cơm trưa, Mục Tiểu Vũ bèn dẫn Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đến căn tin nổi tiếng.
Gọi món xong.
Ngồi trên bàn cơm.
Ba người chia nhau cầm một ly nước uống.
Nhưng cơm được mang lên hết rồi mà Vu Kiệt vẫn không cầm đũa mà chỉ cắn ống hút, tựa vào lưng ghế.
.
Danh Sách Chương: