Quyền này đánh ra rất nhanh! Dường như nhanh như tốc độ của thời gian, thoắt cái đã chạm đến vạt áo của Thanh Long.
Nhưng Thanh Long cũng không phải là nhân vật bình thường. Trong lúc chấn động, con ngươi hắn ta như giãn nở rồi thân người né tránh, cúi đầu xuống, tung quyền đỡ đòn tấn công của Vu Kiệt.
Quyền đó là đối kình!
Nhưng…
“Rầm!”, một tiếng đập mạnh, thân người Thanh Long lắc lư rồi ngã về sau hơn chục bước. Cho đến bước cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững được.
Hắn ta nhìn xuống thì chỉ thấy tay của mình đau buốt, cánh tay không ngừng run rẩy.
Nhưng Vu Kiệt…
Hai chân vẫn đứng vững tại chỗ như núi Thái Sơn, sắc mặt không có gì biến đổi. Trong đôi mắt lạnh lùng, sát khí như biến thành những thanh kiếm hữu hình bủa vây xung quanh cơ thể hắn ta.
Nắm đấm của anh như cây cầu thẳng nối giữa trời đất, đứng sừng sững trên không trung, như nâng cả trái đất lên.
Lúc này…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường!
Trong lúc mọi người cùng thể hiện ra biểu cảm kinh hãi thì ai nấy cũng đều há hốc miệng, hồi lâu không khép nổi.
Trong nhóm người, có những người sau khi nhìn thấy màn đấu quyền đó thì lấy tay dụi dụi mắt, sau đó lại trừng mắt nhìn lại.
Tiếp đó… Họ lại một lần nữa kinh hãi!
“Tôi… Tôi không nhìn nhầm đấy chứ! Cậu chủ… Thanh Long lại bị đánh lùi về sau? Có thật không đấy?”
“Đúng thế… Sao có thể như thế được? Cậu chủ Thanh Long là đệ tử thiên tài thứ hai trong Long Môn, tu vi hiện giờ còn là…”.
“Thằng nhóc kia đạt đến cảnh giới gì vậy? Chẳng phải… Hắn là tên phế vật xuất ngũ xuất thân bần nông sao? Sao… Sao có thể mạnh như thế?”
…
Không ai biết được câu trả lời này!
Bởi vì họ chỉ điều tra được duy nhất một thông tin, đó là Vu Kiệt là tên phế vật xuất ngũ xuất thân bần nông, còn là người từng ngồi tù nữa. Vậy thì sao Vu Kiệt lại có thể lợi hại như thế được?
Suy nghĩ tương tự cũng xuất hiện trong đầu Thanh Long. Hắn ta run rẩy nắm quyền sau lưng, dùng sức khoát tay ra, không chủ động ra tay nữa. Bởi vì hắn ta đã bị chấn động.
Trước tiên là biết được được lai lịch của Nham Long!
Bây giờ lại đến thực lực kinh người này! Hắn thật sự là tên phế vật xuất ngũ xuất thân bần nông sao?
“Rốt cuộc mày là ai?”, Thanh Long lập tức nghiêm mặt hỏi.
“Tao là ai?”, Vu Kiệt thu lại nắm đấm, ánh mắt âm trầm, thấp giọng nói: “Câu hỏi này mày không cần phải biết. Chỉ là… Mày nên biết hiện giờ tao phẫn nộ đến mức nào?”
“Ông Hoàng là anh hùng âm thầm bảo vệ tổ quốc. Ông ấy mai phục ở nước ngoài hơn hai mươi năm, từ bỏ cả cuộc sống của mình, từ bỏ cuộc sống an nhàn và vinh quang vốn thuộc về mình. Nhưng vì tao mà ông ấy hi sinh rồi. Ông ấy bị thằng Nham Long mà mày vừa nói ý, chặt đứt tay chân, giờ đây mãi mãi chôn vùi trong đất và không thể thấy ánh sáng mặt trời nữa”.
Lúc nói câu này, Vu Kiệt từng bước tiến về phía trước. Bước đó chỉ có một mét nhưng như một trăm bước.
“Nếu như muốn giết tao thì chúng mày cứ đến tìm tao, Vu Kiệt tao nếu nói nửa chữ sợ hãi thì sẽ không còn mặt mũi nhìn tổ tông nữa. Nhưng… Chúng mày đã chọn cách vô liêm sỉ nhất, lợi dụng tính mạng của người bình thường để ép tao, ép tao lên võ đài rồi muốn tao ngã xuống trở thành đệm tiến thân cho chúng mày”.
“Bây giờ tao ở đây, mày cũng ở đây thì hắn đâu?”
“Thằng Nham Long đó ở đâu?”, một tiếng rống lên vang như sấm.
Diệp Thanh Dương bên dưới võ đài lập tức sắc mặt ngưng trọng, ông ta vội dặn dò người bên cạnh, nói: “Gọi ngay người của cơ quan chức năng đến”.
“Rõ!”
Thanh Long trên võ đài không chịu được áp lực, lại một lần lùi về sau một bước.
Đứng ở đây, hắn ta là người có khả năng cảm nhận được sát khí của Vu Kiệt nhất.
Sát khí ngút trời khiến sắc mặt hắn ta biến đổi, hắn ta cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Võ công luyện giỏi khác hoàn toàn với việc có thể giết người hay không?
Giống như Tần Bưu nói, nếu như trên chiến trường có một người có thể sống sót trong vũng máu thì người đó chính là Vu Kiệt.
Sau khi tiếng hét dần dần giảm thì Vu Kiệt ra tay, chủ động tấn công.
Vừa bước một bước lớn, tốc độ còn nhanh hơn ban nãy mấy lần, đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Long.
Việc mà anh làm rất đơn giản, nếu đã muốn diệt Long Môn thì không cần nhiều lời, nếu không thì đúng là thừa thãi.
“Phế vật! Ban nãy là do tao nhường mày, mày thật sự nghĩ mình có thể lật cả trời sao?”
Cảm xúc kiêu ngạo khiến cho thiên tài Long Môn như Thanh Long không thể chịu nổi.
Hắn ta dồn ám kình vào một quyền khác rồi xông về phía Vu Kiệt như cách thức trước đó.
Nhưng nếu so sánh thì tốc độ của Vu Kiệt vẫn nhanh hơn.
Hai người cách nhau một mét, hai quyền chạm nhau!
Thanh Long nghiêng đầu né tránh, chân phải chuyển hướng đá về phía hông của Vu Kiệt.
Đúng lúc này, Vu Kiệt xoay người một cái, chân anh nhún lên, một chân khác tung đà lên không trung như cối xay gió đập lên đầu Thanh Long.
Một chiêu không thể tưởng tượng nổi!
Những lão tiền bối ở bên dưới võ đài của hiệp hội võ thuật toàn quốc đều hít một hơi lạnh, lập tức đứng lên.
“Cái gì?”
Cú đá này khiến Thanh Long phản ứng không kịp. Vu Kiệt ra tay quá nhanh!
Tốc độ nhanh đến mức khiến tiểu kình ngưng tụ, đến mắt thường cũng không thể nào nhìn rõ được động tác của anh.
Hắn ta bay ra ngoài, đầu đập xuống, thần kinh não như gián đoạn và phản ứng không kịp.
“Phụt!”, Thanh Long đập lên một góc của võ đài như con chó chết nằm trên đất rồi phụt ra ngụm máu tươi.
Hắn ta thất bại rồi!
Thất bại hoàn toàn rồi!
Chưa đến ba chiêu mà hắn ta đã bị đánh bại.
Cái danh thiên tài lúc này cũng bầm dập trước mặt Vu Kiệt!
Đây mà là thiên tài à?
Thiên tài của Long Môn đây sao?
Thiên tài mà nhóm lão già hiệp hội võ thuật toàn quốc tung hô đây sao?
“Không được rồi!”, Diệp Thanh Dương thấy căng thẳng trong lòng, sự phát triển của trận sinh tử này vượt quá tầm dự liệu của ông ta. Theo như cách ông ta nghĩ thì tên xuất thân bần nông này cùng lắm là hai chiêu bị đánh gục ngay nhưng ông ta không thể ngờ…
Người thất bại không phải là Vu Kiệt! Mà là Thanh Long, đệ tử ruột của Long Môn.
Một khi Thanh Long xảy ra chuyện thì kinh phí của hiệp hội võ thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Không được rồi!
Bước chân ông ta loạng choạng, lập tức xông lên võ đài.
Cũng trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại bởi kết quả này thì Diệp Thanh Dương lập tức chắn ở phía trước mặt Thanh Long.
Hai mắt ông ta đảo ngược rồi phát ra âm thanh uy nghiêm.
“Dừng tay! Đủ rồi!”, ông ta quát lên, trừng mắt nhìn Vu Kiệt không cho anh về trước.
“Đủ rồi?”, Vu Kiệt không có biểu cảm gì mà cất bước đi về phía Thanh Long.
Anh căn bản không coi Diệp Thanh Dương ra gì mà trừng mắt nhìn Thanh Long đang nằm trên đất như con chó chết.
Anh nói với giọng chế giễu: “Không phải mày ép tao đến sao?”
“Sao hiện giờ…?”
“Sao còn để người khác đến bảo vệ mày nữa?”
“Đây mà là trận sinh tử của Long Môn sao?”
“Lẽ nào mọi người không cảm thấy nực cười sao?”