“Không...không hay rồi!”
“Cô hai đã bị bắt ở Đan Thành, bây giờ đang trên đường đưa đến Thủ Đô, nghe nói là người phát ngôn của Thiên Đình đích thân phái người đi bắt”.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
10 giờ tối, tứ hợp viện nhà họ Lý.
Vu Kiệt sau khi nhận điện thoại của Mục Tiểu Vũ liền nhanh chóng mang theo Dương Cẩm Tú ngồi máy bay đã được sắp xếp từ trước trở về Thủ Đô.
Vừa xuống máy bay, bọn họ liền trở về tứ hợp viện nhà họ Lý, bởi vì sau khi chuyện Mục Tiểu Vũ lái siêu xe bị Mục Vực phát hiện, Mục Vực liền vội thông báo cho những người khác trong nhà họ Lý, vốn dĩ ông ta không muốn thông báo cho Vu Kiệt, đây là việc của người lớn.
Nhưng ai mà ngờ Mục Tiểu Vũ nhìn thấy tình hình thì sợ chết khiếp, giấu Mục Vực gọi điện cho Vu Kiệt, không còn cách nào, cả nhà chỉ đành ngồi lại cùng nhau giải quyết chuyện này.
Mà lúc này, lời quản gia truyền đạt lại càng xác nhận nỗi lo lắng trong lòng Mục Vực.
Chuyện xấu…đã thành sự thật rồi!
Nhà họ Lý nỗ lực mấy mươi năm.
Mục Vực hi sinh cả tương lai của mình.
Sự trong sạch mà hai người đổi lại đã vỡ nát, tàn tích đầy đất chỉ trong nháy mắt.
Cảnh tượng bọn họ không muốn nhìn thấy nhất, cũng không muốn nếm trải nhất, đến rồi!
“Nghịch tử, quỳ xuống!”, giây tiếp theo, chỉ nghe tiếng quát của Mục Vực trong sảnh lớn.
Mục Tiểu Vũ đứng trong sảnh lớn toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt góc áo, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân, không dám nhìn thẳng vào mắt bố mình.
“Sao nào, dám làm không dám chịu? Không dám nhìn tao?”
Mục Vực tức đến mức chân mày cũng run lên: “Quỳ xuống!”
“Phịch!”
Không chút do dự, Mục Tiểu Vũ tự biết sai nên vội vàng quỳ xuống không dám làm bừa.
“Dượng hai, dượng bớt giận, việc quan trọng hiện tại là làm sao để cứu cô hai ra, việc Tiểu Vũ phạm phải để sau này hãy xử lý đi! Bây giờ dượng phạt em ấy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì”.
Nhìn thấy tình cảnh này, Vu Kiệt vội vàng bước lên khuyên giải.
Dương Cẩm Tú nhanh chân tới bên cạnh Mục Tiểu Vũ, vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
“Lão Mục, bình tĩnh”, Lý Nam chắp tay, sắc mặt cũng cực kì khó coi nói.
Khi càng tức giận thì càng phải giữ bình tĩnh, lúc này cả Thủ Đô đều đang nhìn vào nhà họ Lý bọn họ, tuyệt đối không được phạm sai lầm nữa.
“Bình tĩnh?”, mặt Mục Vực đỏ bừng: “Anh bảo tôi làm sao bình tĩnh được? Anh cả, không phải anh không biết vì tiền đồ của Tiểu Châu, mấy năm này hai nhà chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức!”
“Vì không để người khác nắm đằng chuôi, vì không để người khác vạch trần sự thật của Tiểu Châu, mấy năm nay tôi không dám mua một bộ quần áo mới, ra đường mua thức ăn cũng phải trả giá với người ta mấy lần, đồ trong nhà cũng phải dùng hỏng rồi mới đổi cái mới, chính là sợ người khác nói Tiểu Châu xa hoa lãng phí”.
“Nhưng bây giờ…bây giờ thì hay rồi…”
Nói xong, ánh mắt Mục Vực lạnh lẽo nhìn Mục Tiểu Vũ: “Mục Tiểu Vũ, tao thấy lá gan của mày lớn thật đấy, lái Lamborghini ra đường, còn là Lamborghini tám mươi triệu tệ!”
“Mày có biết 80 triệu này là tiền lương bao nhiêu năm của mẹ mày không? Mày biết không?”
“Mày có biết, 80 triệu này đủ nuôi sống bao nhiêu gia đình nghèo khổ không?”
“Sao mày có thể yên tâm thoải mái lái chiếc xe đắt đỏ này chứ? Sao mày trở nên ham hư vinh vậy, Mục Tiểu Vũ, những thứ tao dạy mày từ nhỏ tới lớn mày đều quên hết rồi đúng không?”
“Anh họ mày kêu mày trả xe lại, mày còn lén giấu đi để tự mình lái, mày biết nói dối rồi đúng không?”
“Mày có biết bởi vì lần nói dối này của mày, cả đời mẹ mày sẽ bị người khác chà đạp dưới chân, cả đời cũng không thể ngẩng đầu, thậm chí còn có thể ngồi tù đấy!”
Nói xong, gương mặt Mục Vực tức đến xanh mét.
Mục Tiểu Vũ rụt cổ lại: “Xin lỗi…xin lỗi bố!”
“Con...con nhất thời không kiềm chế được!”
“Chiếc xe Lưu Hải tặng anh họ quý giá quá, con…con không nhịn được…cho nên mới…”
“Mày còn trách đồ của người ta quá mê hoặc?”, Mục Vực tức điên: “Từ nhỏ tới lớn tao với mẹ mày chưa từng động vào một đầu ngón tay của mày, hôm nay, tao thấy mày không đánh thì không chịu nhớ mà”.
Nói rồi, Mục Vực đẩy Vu Kiệt và Lý Nam ra, nhìn xung quanh, lập tức tìm thấy khay trà trên bàn, không chút nghĩ ngợi giơ lên.
“Này, này, này...”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa, ông ba Lý Hòa đời thứ hai nhà họ Lý vác bụng phệ xông vào.
Ông hai Lý Mãnh vừa trở về từ nước ngoài cũng lập tức chạy tới, chắn trước mặt Mục Tiểu Vũ.
“Các người tránh ra!”
“Chắn giúp nó làm gì?”
“Phạm phải sai lầm lớn như vậy, không phải từ nhỏ quá nuông chiều nên mới trở nên như vậy!”, Mục Vực thở hổn hển.
“Được rồi”.
Lý Nam lấy khay trà lại, đưa cho quản gia cất đi.
Tiếp đó giận dữ nói: “Dượng đánh con bé thì có ích gì? Dượng nghĩ chỉ có mỗi mình dượng tức giận thôi sao? Em gái bị bắt đi điều tra, bất kì ai trong chúng tôi cũng đều lo lắng sốt ruột không kém gì dượng, nhưng dượng đánh Tiểu Vũ thì có thể giải quyết được vấn đề không?”
“Đúng đấy dượng hai, bình tĩnh chút, bây giờ nhất định phải giữ bình tĩnh”, tình huống này là lần đầu tiên Vu Kiệt gặp phải, anh cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể an ủi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Giờ tôi vẫn hơi mơ hồ, em gái sao lại bị bắt đi?”, Lý Hòa sau khi nhận được điện thoại của anh cả, chưa kịp hiểu tình hình thế nào thì đã vội vàng bỏ hết công việc nhanh chóng quay về, vừa quay đầu đã nhìn thấy em gái Lý Châu bị bắt đi, ông ta chết lặng.
“Mục Tiểu Vũ, mày tự nói đi!”, Mục Vực quát.
“Dượng đừng như vậy, quát con bé làm gì!”, Lý Mãnh chen ngang, quay đầu nhìn Lý Hòa.
“Anh biết xảy ra chuyện gì, anh cả nói với anh hết rồi, là thế này.
Lúc Tiểu Kiệt lần đầu tiên tới Thủ Đô, thằng nhóc nhà họ Lưu không phải đã động chạm với Tiểu Kiệt sao? Sau đó thân phận của Tiểu Kiệt bại lộ, thằng nhóc nhà họ Lưu đó sợ Tiểu Kiệt trả thù nó nên đã đích thân tới nhà tìm Tiểu Vũ, muốn mượn tay Tiểu Vũ tặng cho Tiểu Kiệt một chiếc Lamborghini coi như quà xin lỗi”.
“Lúc đó Tiểu Kiệt không có ở Thủ Đô, trong nhà cũng không có ai, ở đầu bên kia điện thoại, Tiểu Kiệt đã từ chối nhận, không ngờ Tiểu Vũ thấy chiếc xe này quý giá nên tự giấu đi, lúc không làm gì thì lén lấy ra chạy”.
“Vừa hay sáng nay Lão Mục từ bệnh viện chỗ bố về nhà thay quần áo, vừa về tới nhà liền thấy Tiểu Vũ lái Lamborghini từ ngoài về, vặn hỏi mới biết chiếc xe này là của người nhà họ Lưu tặng cho Tiểu Kiệt”.
“Thế nên, nhận đươc tin tức liền thông báo cho chúng ta”.
“Sau đó thì sao?”, nghe tới đây, Lý Hòa suy nghĩ cẩn thận, trong lòng càng thêm căng thẳng.
“Sau đó? Còn sau đó gì nữa? Vừa nãy bên Đan Thành đã đưa tin tức đến, nói rằng em gái bị đám người phát ngôn của Thiên Đình bắt về Thủ Đô, nghe nói là trực tiếp nhốt lại tiến hành điều tra”.
Lý Nam tiếp lời, nói xong, cố ý ngừng lại đôi chút, chân mày nhíu chặt thành một đường thẳng, nói thêm một câu: “Hơn nữa, quan trọng là lúc tôi nhờ Lão Mạc của tổ chức Đệ Nhất điều tra giúp thì nhận được tin, tổ phụ trách điều tra vụ Lamborghini xuất hiện trong nhà em gái lần này có mấy người của nhà Hiên Viên và nhà họ Lưu”.
Soạt!
Trong nháy mắt, sau khi Lý Nam nói xong, ngoại trừ ông ra thì những người còn lại đều sững sốt!
Lý Hòa há to mồm, trán đầy vạch đen, ông ta lập tức quay đầu nhìn Mục Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ ơi Tiểu Vũ!”
“Lần này thật sự cháu đã gây ra họa lớn rồi!”
“Muốn lái xe sang thì cứ nói với cậu 3, nhà xe cậu 3 có đầy, sao cháu ngốc quá vậy!”
Danh Sách Chương: