Mục lục
Đệ Nhất Lang Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhân viên phục vụ bưng rượu ư? Sao có thể thế được? Như này chẳng phải làm mình mất mặt sao?”, Vương Huệ quay đầu lại nhìn. Quả đúng như vậy, trên tay Dương Cẩm Tú đang bưng cocktail, nhưng bưng từ lúc nào mới được chứ?

Cô ta trợn trừng mắt, đột nhiên muốn giữ khoảng cách với Dương Cẩm Tú, thậm chí là giả bộ như không quen.

Để kết thân với tầng lớp quý tộc có địa vị cao và là vợ của cậu chủ gia tộc hào môn như Lưu Tiệp và Tần Nhã thì cô ta đã phải bỏ ra biết bao công sức. Nào là phải kết bạn khắp nơi, thậm chí phải bán rẻ cả bản thân mình, khó khăn lắm mới kết giao được với họ, tuyệt đối không thể vì Dương Cẩm Tú mà làm hỏng mối quan hệ với họ được.

Cô ta cười ngượng ngùng. Còn Dương Cẩm Tú thì chau mày, nhân viên phục vụ thì đã làm sao? Có gì mà không xứng?

Cô đang định lên tiếng giải thích thì không ngờ một giây sau, Tần Nhã tức giận, mất lịch sự cầm cocktail lên và nói với giọng như đuổi ruồi: “Được rồi! Cô mau cút đi! Ở đây không còn việc của cô nữa”.

Lưu Tiệp cũng bưng cocktail của mình lên, nói: “Vương Huệ à! Nhớ kỹ nhé! Những người có thân phận như bọn chị, không phải ai cũng kết thân được đâu. Em là người của cậu chủ Trang thì nên hiểu rõ thân phận của mình. Chứ có một số bạn học không có tiền đồ thì cắt đứt quan hệ sẽ có lợi cho em đấy, tránh bị liên lụy”.

“Em nghĩ mà xem, học giỏi ở đại học mà ra ngoài làm nhân viên phục vụ, có thể giỏi đi đâu được?”

“Đúng rồi ạ… Chị Lưu Tiệp nói đúng quá ạ”. Hành động này của Dương Cẩm Tú khiến Vương Huệ cảm thấy mất mặt. Để gìn giữ mối quan hệ với hai người kia, cô ta đành phải gật đầu phụ họa vào.

Cô ta trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú, quát: “Đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi đi?”

Dương Cẩm Tú nheo mắt lại, cuối cùng cô vẫn không giải thích chuyện mấy cocktail này. Thôi bỏ đi! Có những chuyện không cần giải thích vẫn có thể nhìn rõ bản chất một người. Lúc này cô cũng coi như nhìn rõ Vương Huệ là người như thế nào rồi.

“Tôi biết rồi”, chấp nhặt với đám hám lợi này chỉ lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến tâm trạng nên Dương Cẩm Tú đáp lại một câu rồi xoay người định rời đi.

Nhưng lúc cô vừa cất bước chuẩn bị rời đi thì phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng: “Đợi đã!”

Dương Cẩm Tú quay người lại, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lưu Tiệp đột nhiên chỉ vào thứ bột rất mịn ở miệng cốc, ánh mắt âm trầm. Tần Nhã ở bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, cũng cúi đầu kiểm tra cốc của mình. Bột mịn màu trắng y như vậy dính trên miệng cốc.

Hai cốc này bị người ta hạ độc.

Lúc này, Vương Huệ hít một hơi lạnh. Cô ta bắt đầu thấy bất an.

“Được lắm! Vương Huệ! Em dám dẫn người đến hạ độc bọn chị hả?”, Lưu Tiệp phẫn nộ quát.

Vương Huệ lập tức khoát tay phủi sạch quan hệ: “Không liên quan đến em, em không quen cô ta, không quen”.

“Không quen ư?”, Tần Nhã lạnh lùng hỏi lại: “Không quen mà dẫn đến gặp bọn chị, đã thế còn bưng hai cocktail mà bọn chị đã gọi?”

“Tôi…”, chuyện xảy ra đột ngột khiến Dương Cẩm Tú không biết lối nào mà lần?

Cô chỉ giúp một nhân viên phục vụ bưng rượu đến chứ hạ độc gì chứ?

Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Vương Huệ đã thay đổi sắc mặt, đổi thành bộ mặt khác rồi chỉ vào Dương Cẩm Tú, nói: “Là cô ta… Là cô ta ép em đưa cô ta đến. Nói cái gì mà có chuyện quan trọng muốn tìm hai chị, còn nói lấy danh nghĩa là bạn học để giới thiệu cô ta. Em không biết gì cả…”.

Lúc tai họa ập đến, mạnh ai người đó chạy. Huống hồ Dương Cẩm Tú chỉ là bạn học mà cô ta vẫn luôn không ưa gì.

Vừa nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại của Lưu Tiệp và Tần Nhã thì Vương Huệ lập tức bịa chuyện rồi vu khống để phủi sạch mọi chuyện.

Còn Dương Cẩm Tú khi nghe thấy vậy thì hỏi với vẻ không hiểu: “Vương Huệ! Cậu nói cái gì vậy? Cậu nói là tôi ép cậu?”

Đúng là nực cười! Chẳng phải cậu còn mong được khoe khoang các mối quan hệ của mình còn gì, lại còn bảo là dẫn tôi vào giới thiệu?

Đúng là lật mặt như lật bánh tráng!

“Lẽ nào không phải sao?”, Vương Huệ mặt dày hỏi vặn lại.

Thấy Vương Huệ với dáng vẻ nghiêm túc, Tần Nhã tin là thật nên trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú, hỏi: “Đồ thối tha! Cô còn gì để nói không? Cố ý tiếp cận chúng tôi rồi đưa rượu có độc cho chúng tôi uống. Nói! Ai đã sai cô đến đây?”

“Có độc ư?”, Dương Cẩm Tú kinh ngạc nói: “Không phải tôi! Là ban nãy một nhân viên phục vụ nói bị đau bụng nên nhờ tôi bưng giúp thôi”.

“Còn nói dối à? Vậy nhân viên phục vụ đó đâu?”, Tần Nhã hỏi lại.

Dương Cẩm Tú liếc nhìn một vòng nhưng nhân viên phục vụ không thấy bóng dáng đâu nữa. Lẽ nào còn cứ đứng đó đợi cô đến tìm sao?

Lúc này, dường như cô nhận ra mình… Đã bị lợi dụng.

“Không xong rồi…”, cảm giác bất an như bủa vây lấy Dương Cẩm Tú. Chuyện như này có nhảy xuống sông cũng không rửa hết tội.

Cô vẫn muốn giải thích nhưng không ngờ một giây sau, Lưu Tiệp lấy điện thoại ra gọi: “Ông Vương! Cho mấy vệ sĩ đến đây đi! Có con tiện nhân muốn hạ độc hại chết tôi. Mau đến đưa cô ta đi điều tra kỹ”, nói xong cô ta cúp điện thoại.

Dương Cẩm Tú phẫn nộ nói: “Cô muốn làm gì? Tôi nói rồi, rượu này tôi chỉ giúp nhân viên phục vụ bưng đến đây thôi, không phải tôi pha”.

“Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”, Lưu Tiệp hừ lạnh một tiếng rồi lấy cây trâm bạc trên đầu mình, sau đó đặt vào trong cốc rượu.

Lúc lấy ra, trâm bạc bị đổi sang màu đen.

Có độc! Thật sự có độc!

Tần Nhã chỉ vào trâm độc: “Hiện giờ cô còn gì để nói nữa không? Rượu là cô mang tới, trong rượu có độc mà cô lại nói không liên quan gì đến cô. Cô nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc à?”

“Đúng thế, đúng thế”, Vương Huệ cũng nói hùa vào với bọn họ: “Đã thế cậu còn ép tôi đưa cậu đến đây, vẫn không chịu nhận hả?”

Mấy người làm loạn cả lên khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Cẩm Tú.

Đồng thời lúc này, Lâm Nhã- chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ đến tham gia bữa tiệc cũng nhìn thấy Dương Cẩm Tú, thầm nghĩ ‘Đây chẳng phải là cô gái bên cạnh Vu Kiệt sao…?’

Cô ta bước lại… Đám đông thì đang bàn luận rôm rả.

“Hạ độc? Cô gái này điên rồi sao? Dám hạ độc khách của nhà họ Đổng trong bữa tiệc này? Cô ta không muốn sống nữa sao?”

“Tôi nghĩ chắc là có người thừa dịp nhắm vào nhà họ Đổng chăng? Tiếc cô gái này đẹp thế mà sắp toi đời rồi”.

“Đúng thế! Làm gì không làm lại đi làm vật chịu oan như này?”

“Toi rồi! Sắp có kịch hay xem rồi”.

“…”, trong lúc mọi người đang tụ tập bàn luận thì có năm người cơ bắp cuồn cuộn vội chạy đến.

“Thưa cô Lưu”, vệ sĩ dẫn đầu cung kính đi đến trước mặt Lưu Tiệp.

Lưu Tiệp chỉ vào Dương Cẩm Tú, hung hăng nói: “Chính là cô ta! Dám bưng đến hai cocktail có độc. Mau dẫn cô ta đi, tra hỏi cho kỹ vào”.

“Vâng”, nói xong tên vệ sĩ đó ánh mắt dữ tợn nhìn Dương Cẩm Tú. Sau đó giơ tay lên nắm chặt cánh tay cô.

“Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra, thả ra”.

“Thả ra ư? Dám hạ độc vợ cậu chủ, cô muốn chết à?”, vệ sĩ đó lạnh lùng quát, lúc định tát Dương Cẩm Tú một cái thì một bóng hình khí thế hơn người, uy nghiêm lạnh lùng bước đến.

“Dừng tay!”

“Dám động đến cô ấy? Các người chán sống rồi sao?”

Lâm Nhã- Chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đã đến….

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK