Hiện tại, vừa nghe thấy tên Vu Kiệt là bọn họ không cách nào bĩnh tĩnh nổi, hận không thể giết chết anh và tất cả những người liên quan đến anh.
Lúc này, có người ra mặt thay anh, sao có thể không khiến đám người này kích động cơ chứ?
“Tốt lắm, hóa ra mày là người của Vu Kiệt! Hèn gì kiêu ngạo như vậy! Đường đường là một cường giả phong Thánh vậy mà suy bại đến mức chạy đi giết người thay một tên võ giả Hóa Kình, đúng là chuyện cười mà!”
Long Ẩm mỉa mai, cũng đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Đây sẽ là một trận ác chiến.
Thế nhưng, nơi này là Huyết Cương Bắc Băng, là địa bàn của bọn họ.
Long Ẩn không cho rằng mình sẽ thất bại, càng không nghĩ tên trước mắt có thể sống.
“Mày thích nói gì thì nói, tao chỉ cần tính xong sổ sách của mình là được!”
Phong Thanh Dương không muốn nhiều lời, thờ ơ nói.
“Vừa rồi mày chỉ nói cái thứ nhất, vậy còn món nợ thứ hai là gì?”, Tiên Hạc hỏi.
Nghe đến món nợ thứ hai, Phong Thanh Dương lập tức thay đổi sắc mặt, sát khí cũng bộc phát.
“Thứ hai à?”
“Hơn hai mươi năm trước, Huyết Cương Bắc Băng hại Chí Nam Quan Hải, khiến bọn tao không thể đặt chân vào Hoa Hạ, món nợ đó… tao cũng muốn tính toán rõ ràng với bọn mày một phen!”
Dứt lời, sự phẫn nộ của đám người Huyết Cương Bắc Băng lập tức biến mất, mà thay vào đó là nỗi khiếp sợ cực hạn.
Chí Nam Quan Hải!
Mấy chữ này quanh quẩn trong đầu bọn họ.
Chí Nam Quan Hải là một trong ba thánh địa Đại Tu La.
“Mày là người của Chí Nam Quan Hải!”
Long Ẩn quát lên, ông ta cũng cảm thấy rất bất ngờ.
“Ừ!”, Phong Thanh Dương gật đầu.
“Hóa ra là người của Chí Nam Quan Hải giết Lưu Hỏa! Hèn nào…”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiên Hạc, sau khi đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ.
Tất cả mọi người cũng hiểu ra.
“Đúng là ngông cuồng! Mày thật sự cho rằng bản thân có thể đơn thương độc mã tiến vào Huyết Cương Bắc Băng à? Không coi ai ra gì?”
Long Ẩn trợn trừng mắt, đầy sát khí.
“Đúng!”.
Danh Sách Chương: